Phòng Thuật (Dịch) - Chương 358: Lại đánh lớn (2)
- Trương Vĩ anh không phải vừa nói là không có ý nghĩa sao? Hiện tại tôi tăng cược rồi, anh không phải cũng muốn bỏ bài chứ hả?
Thấy Trương Vĩ im lặng không lên tiếng, Triệu Văn Long nói với vẻ châm chọc.
Trương Vĩ không để ý tới Triệu Văn Long, mà đưa mắt nhìn nội tâm của Mộ Dung Huyên và Diệp Tử Hoa, thừa dịp họ bỏ bài mà đọc bài tẩy của họ. Nếu không một khi hai người họ đã bỏ bài rồi thì sẽ bỏ chuyện này, không nghĩ về bài tẩy của mình nữa.
Hai ván trước Trương Vĩ chỉ có theo dõi bài tẩy của đối phương đánh cược trực tiếp với mình, chứ không dò bài tẩy của tất cả mọi người. Sau đó hắn mới ngộ ra được cái quy luật này, khi biết bài tẩy của tất cả mọi người, sẽ trợ giúp cho sự suy đoán những lá bài còn lại một cách chính xác hơn.
Bài tẩy của Trương Vĩ là 10 bích, hơn nữa bài nổi là đôi 10 nữa, hiện là có Xám cô 10 (3 lá mười, theo kiểu Dách – Dzị – Xám của người Hoa Chợ Lớn. Nói đúng hơn phải là Tam Cô), bài tẩy của Triệu Văn Long là 10 rô, bài nổi là đôi Át. ài tẩy của Diệp Tử Hoa là Át chuồn, còn của Mộ Dung Huyên là Át rô.
Trương Vĩ hiện giờ dùng Độc tâm thuật biết bài tẩy của mọi người, thật ra có thế xác định thắng bại ngay bây giờ rồi. Hiện giờ dù bài kế có là gì đi nữa, hắn đang có là tam cô 10, Triệu Văn Long có đôi Át, nhưng bài lớn nhất của tên này chỉ là hai đôi, tên này đã chắc chắn thua, không nghi ngờ gì nữa.
(Triệu Văn Long lớn nhất là đôi Át, Mộ Dung Huyên với Diệp Tử Hoa ai cũng có một lá bài tẩy là Át. Nói cách khác, Triệu Văn Long không có cách nào thu thập thành tam cô hay tứ quý Át cả. Triệu Văn Long có bài tẩy là 10, mà Trương Vĩ thì đã có tam cô 10, hắn cũng không thế thu thành tam cô để tổ hợp thành bài Cù lũ (3 lá 10 hai lá Át), lớn nhất cũng chỉ có hai đôi mà thôi.)
Sau khi trải qua phân tích, Trương Vĩ đã xác định ván này tất thắng. Hiện tại là không chỉ là cược, mà còn là phải cược lớn, móc hết tiền của Triệu Văn Long.
- Tôi cược 5 triệu rưỡi.
Trương Vĩ đem số phỉnh đặt trước mặt nói với vẻ tràn đầy khí phách.
- Hả, cược thêm 5 triệu rưỡi NDT? Có phải hắn điên rồi không vậy? Hiện giờ mới chỉ là lượt thứ ba thôi mà.
- Đúng nha, Triệu Văn Long có bài nổi là đôi Át, hắn dựa vào đôi 10 mà dám cược bao nhiêu đó sao?
- Chưa tới lượt Toa cáp tất tay, rất khó phân thắng bại. Nhất là bài nổi của hai người còn chưa rõ ràng, bỏ ra nhiều tiền như vậy căn bản là muốn làm càn.
Người xem thấy mới ba lượt bài mà đã đánh lớn như vậy đều lộ ra vẻ chấn kinh, có người cảm thấy Trương Vĩ điên rồi, có kẻ cho rằng hắn chính là một con bạc chân chính, căn bản là không coi trọng kĩ thuật, thuần túy chỉ đánh bạc vì là đang đánh bạc mà thôi.
- Thật xin lỗi Trương tiên sinh, Triệu tiên sinh không đủ 5 triệu rưỡi phỉnh, ngài chỉ có thế đặt tối đa 180 vạn.
Nữ nhân viên nhắc nhở.
- Câu nói này sao mà nghe có vẻ quen tai vậy ha?
Trương Vĩ nhìn chằm chằm Triệu Văn Long cười nói.
- Ngài cảm thấy thế nào, Triệu tiên sinh?
- Trương Vĩ, …
Nghe lời nói của Trương Vĩ, Triệu Văn Long mặt sa sầm xuống, không nghĩ tới có lúc Trương Vĩ lại đem lời này nói với mình.
- Triệu Văn Long, anh không phải là nói tên mình phải đáng giá hơn 5 triệu sao? Vậy anh có dám theo tôi đánh ván này không?
Trương Vĩ hỏi.
- Trương Vĩ, ván này còn chưa tới một nửa, còn lại 2 lá chưa phát xong, anh không phải là đã đánh lớn quá sớm rồi sao?
Triệu Văn Long chất vấn.
Đối mặt với một Trương Vĩ ùng ùng lấn tới, Triệu Văn Long hiện tại cũng hết sức bối rối. Bài nổi của hắn lớn hơn so với Trương Vĩ, hắn không biết Trương Vĩ lại lấy đâu ra tự tin lớn như vậy, dám cùng hắn đánh lớn như vậy?
- Đánh bạc, đánh bạc…
Trương Vĩ hừ giọng nói:
- Quan trọng nhất chính là chữ Liều. Nếu mỗi ván đều đợi đến cuối cùng, thì còn ý nghĩa gì nữa?
- Triệu Văn Long theo hắn đi, anh có đôi Át sao phải sợ đôi 10 của hắn chứ?
- Đúng nha. Đánh bạc đúng là trò chơi kích thích, tại sao phải chú trọng phát xong bài mới đánh lớn hay không, đánh như vầy mới gọi là sửu bài a!
- Chơi bài tố mà tới lá thứ ba liền dám đặt lớn rồi, tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Người kia thật là lớn lối quá rồi!
Nghe được lời nói của Trương Vĩ, người vây xem đều đua nhau ồn ào giảng đạo, dù sao cũng không phải là bọn họ đánh đánh bằng tiền của mình, dĩ nhiên càng kích thích càng tốt.
- Triệu huynh nếu anh không có tiền, tôi có thế cho anh mượn trước.
Diệp Tử Hoa vẫn gắn nụ cười điềm đạm trên môi, nói.
- Thôi vậy Diệp tiên sinh.
Trương Vĩ cười lạnh một tiếng, châm chọc nói:
- Triệu tiên sinh cũng không phải là tôi, chưa chắc có can đảm như vậy.
- Triệu Văn Long cược đi, bài ngửa của anh lớn hơn so với hắn, có cơ hội thắng cao hơn mà.
Mộ Dung Huyên nhìn Trương Vĩ đắc ý, liền lên tiếng cổ vũ.
- Đúng nha, dù sao còn 2 lá chưa phát, mọi người cũng chưa biết thắng thua, liều một chút cũng không sao.
Đám người vây quanh lần nữa lại sôi trào, họ đều là loại “phú nhị đại” (lớp người đời thứ hai con cháu nhà giàu) rãnh rỗi đến phát chán, dĩ nhiên càng kích thích càng vui, mới càng hợp với ý của bọn họ.
- Cược…
- Đánh, đánh đánh…
Thấy nhiều người bên ngoài ồn ào như vậy, Triệu Văn Long cũng không phải là người sợ chuyện, đánh bạc vốn không phải là chuyện lúc nào cũng tất thắng. Có một số thời điểm hoàn toàn dựa vào vận khí mà thôi. Hắn nói lớn:
- Con mẹ nó, cược thì cược, ai sợ ai!