Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 366: Biệt thự Hương Giang (2)

Dù sao thì nghề môi giới tính lưu động cũng rất lớn, thanh niên có nốt ruồi trên mặt lại nghĩ, cho dù Tiểu Bàn Tử tạm thời vào công ty Trung Vĩ làm việc, nói không chừng ngày nào đó từ chức, có khả năng rất lớn sẽ đến gia nhập vào công ty bọn họ.

Hai người vừa đi, vừa nói chuyện phiếm, trước kia Tiểu Bàn Tử chưa từng làm qua nghề môi giới, nên muốn nhân cơ hội này hỏi một chút kiến thức trong nghề, thanh niên kia cũng rất kiên nhẫn, mọi chuyện đều giải đáp giúp hắn.

Hai người đi theo con đường phía trước, đến chỗ giao nhau giữa đường Quảng Viên và đường Công Chủ, phát hiện trong góc đường có một công ty môi giới, phía trên có một bảng hiệu, trên đó viết bốn chữ “Trung Vĩ Trí Nghiệp”.

- Người anh em, anh xem đó có phải là công ty Trung Vĩ không? Hai ngày trước còn treo biển hiệu Mỹ Gia mà? Đoán chừng cái này cũng không trụ được mấy ngày đâu.

Gương mặt người thanh niên khinh thường.

- Đậu xanh rau má, tên Trương Đại Vĩ này thật là quá tự kỷ mà, toàn bộ tấm bảng lớn như vậy, tên công ty còn có một chữ Vĩ.

Tiểu Bàn Tử nhìn thoáng qua bảng hiệu cửa hàng bĩu môi.

- Người anh em, anh nói gì vậy.

- À, tôi nói cái bảng hiệu công ty này rất là bựa nha, nhìn xem, nó nhỏ xíu.

Tiểu Bàn Tử nói lấy lệ.

- Đúng ha.

Người thanh niên có nốt ruồi trên mặt cười một cái rồi đưa cho Tiểu Bàn Tử một tấm danh thiếp nhỏ:

- Tôi khuyên người anh em nên đi lướt qua thôi, thấy không được thì thôi, không chỉ có chỗ này, trực tiếp đến công ty An Cư của chúng tôi là được rồi, đây là danh thiếp của tôi, nếu muốn đến công ty có thế gọi điện thoại cho tôi.

- Được, cảm ơn anh nhiều.

Tiểu Bàn Tử nói khách khí.

- Được rồi, anh cứ đi đi.

Người thanh niên có nốt ruồi mọc trên mặt nói.

Song vào lúc hắn nhìn theo Tiểu Bàn Tử vào trong điếm, thì trong mắt lóe lên chút tinh quang, đi về hướng hai người một cách không tự chủ.

- Phòng nguyên độc quyền: khu biệt thự Hương Giang, giá tiền 50 triệu NDT.

Thanh niên có nốt ruồi trên mặt thấy được tờ giấy màu vàng trên bảng hiệu, được viết bằng bút lông, chữ to, liền không tự chủ được mà lẩm bẩm thành tiếng.

- Trần ca không phải đang có một khách hàng, muốn mua biệt thự Hương Giang hay sao? Tìm lâu như vậy cũng không tìm được, vừa lúc ở đây lại có phòng trống.

Trên mặt thanh niên kia lộ ra vẻ hung phấn, lẩm bẩm.

- Nếu có thế lấy được phòng trống này, đến lúc kí được hợp đồng, chỉ riêng công trạng của phòng trống này đã hơn 30 vạn rồi.

- Quá tuyệt rồi, mình nhất định phải lấy được bộ phòng nguyên này, đến lúc đó chắc chắn sẽ phát tài.

Hai mắt người thanh niên kia lóe lên kim quang.

Đối với dáng vẻ khác thường của thanh niên kia, Tiểu Bàn Tử cũng không nhìn thấy, hắn trực tiếp tiến vào trong công ty, cách cửa ra vào một chút có một bàn tiếp khách, phía trước là một nữ tử hơn 20 tuổi đang ngồi, thấy Tiểu Bàn Tử đi đến lập tức đứng dậy hỏi.

- Hoan nghênh quý khách, xin hỏi ngài cần thuê phòng hay là mua nhà?

Cô gái hơn 20 tuổi đứng dậy hỏi.

Nữ nhân tướng mạo thanh tú, da trắng, vóc người thon gọn, vô cùng mềm mại, nhỏ nhẹ khiến hai mắt Tiểu Bàn Tử sáng ngời, nhanh nhẹn bước đến, cười nói với nàng:

- Mỹ nữ, xin chào, tôi đến đây xin tuyển dụng, công ty cô còn nhận người không?

- À, ra là đến tuyển dụng, anh ở đây đợi một chút, đế tôi đi hỏi.

Cô gái chỉ chỉ ghế salon bên cạnh.

- Được.

Tiểu Bàn Tử gật gật đầu, ngồi ở ghế salon nhìn bóng lưng cô gái rời đi cười hắc hắc:

- Công ty này cũng được, tên tiểu tử Đại Vĩ kia xem như còn có chút lương tâm, tiểu muội muội kia không phải rất thuần khiết sao?

Một lát sau, một thiếu phụ khoảng 27, 28 đi ra, dung mạo xinh đẹp, vóc người đẫy đà, nhíu mày một cái, nhìn thoáng qua cũng biết đó là một người phụ nữ trưởng thành, vô cùng phong tình. Cô nhìn Tiểu Bàn Tử cười cười.

- Xin chào, tôi là điếm trưởng Trương Mẫn, anh đến đây tuyển dụng sao?

- Đúng vậy, tôi tên là Dương Quang.

Tiểu Bàn Tử đứng dậy mặt lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ:

- Người phụ nữ xinh đẹp này là do tên tiểu tử thúi Trương Đại Vĩ bao dưỡng sao?

Ngay lúc Vương Mẫn cùng Dương Quang phỏng vấn, thanh niên kia vội vã về công ty, chạy ngay đến máy vi tính, lên mạng tìm phòng trống, nhưng loay hoay nửa ngày trời cũng không tìm được.

Không cam tâm, hắn đến Phòng Hữu Hệ Thống tìm nhưng cũng không có căn biệt thự Hương Giang nào trống, thậm chí liên hệ với những người quen trong công ty cũng không có chút tin tức gì.

Tất cả các phương pháp tìm phòng nguyên, hắn đều thử qua một lần, nhưng vẫn không tìm được manh mối gì về bộ phòng ngyên kia, vì thế hắn lại càng tin tưởng biệt thự Hương Giang là phòng nguyên độc nhất.

Nam thanh niên kia vì bộ phòng nguyên này, mà tìm kiếm suốt một ngày, đến tận tối cũng không nghĩ ra làm thế nào mới tìm được tin tức cụ thế của bộ phòng nguyên kia, trong nội tâm quả thật có chút thất vọng.

- Trần ca, anh còn cần biệt thự Hương Giang không?

Nam thanh niên kia không thế tìm ra tin tức gì về phòng nguyên, nên vội chạy về công ty tìm người giúp đỡ.

- Cần, đây là một khách hàng cũ của tôi, nếu cậu tìm được biệt thự trống ở tiểu khu Hương Giang, giá tiền không quá cao, thì khách hàng của tôi nhất định sẽ mua.

Người được xưng là “Trần ca” nói như đinh chém sắt.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free