Phòng Thuật (Dịch) - Chương 367: Trung Vĩ trí địa (1)
Người nam nhân râu dài này chính là người dẫn đường cho Dương Quang. Tên của hắn là Tiền Phong, là nghiệp vụ viên của công ty môi giới An Cư. Còn người mà hắn gọi là Trần ca kia tên là Trần Minh, là quản lí của cửa hàng.
- Trần ca, tôi ở cửa của một công ty môi giới mới mở, thấy được một phòng nguyên biệt thự đơn lập của Hương Giang tiểu khu, nhưng lên mạng tìm đã nửa ngày, cũng không tìm được tin tức chủ nhà cái phòng nguyên kia, có thế là công ty bọn họ tìm được phòng nguyên duy nhất.
Tiền Phong nói.
- Nơi này cách Hương Giang tiểu khu một khoảng, nếu như môn điếm của công ty môi giới kia muốn dùng phòng nguyên giả để hấp dẫn khách hàng, cũng không có khả năng dùng phòng nguyên của Hương Giang tiểu khu.
Trần ca cúi đầu trầm ngâm một lát, nói:
- Trên mạng không có một bài nào liên quan đến phòng nguyên đó a?
- Không có, tự công ty bọn họ cũng không hề phát bài nào.
Tiền Phong lắc lắc đầu, nói.
- Mẹ nó, công ty nhỏ quả là tài nguyên quá ít rồi, anh đoán chừng bọn họ có thế căn bản dùng không nổi internet.
Trần Minh có chút bất đắc dĩ nói.
Thông thường công ty môi giới tìm được phòng nguyên độc nhất vô nhị rồi, đều sẽ quảng cáo phòng nguyên khắp nơi. Đặt biệt là đăng bài viết trên mạng, mặc dù không tìm được bài của chủ nhà, cũng có thế tìm được bài của công ty môi giới kia.
Mà bây giờ cái gì cũng không có, hoặc là phòng nguyên này là giả, dùng để hấp dẫn khách, hoặc chính là do công ty nhỏ, điều kiện kém không có cách nào tiếp cận internet, từ một trình độ nhất định nào đó ảnh hưởng sự phán đoán của Trần Minh.
Về cổng Internet thì thời điểm này chủ yếu là thông qua các sàn địa ốc ví dụ như 58 (ngũ phát), Cản cơ (tìm chỗ ở gấp), Sưu phòng (Tìm nhà) để đăng tin tức phòng nguyên. Mỗi ngày chỉ cần chăm sóc đoan khẩu (trang dùng để chỉnh sửa, đăng tin, thao tác hậu trường ở phía sau), thì có thế thông qua những mạng này để ban bố tin tức phòng nguyên một cách bình thường. Mà việc sử dụng các “đoan khẩu” này mỗi tháng đều cần phải giao nộp phí sử dụng nhất định.
Khoảng những năm đầu năm 2000, trừ những công ty lớn sẽ chi trả một phần phí sử dụng cổng internet với nghiệp vụ viên, những công ty nhỏ khác đều để cho nghiệp vụ viên tự trả tiền. Cho nên rất nhiều công ty nhỏ vì tiết kiệm kinh phí, hoặc là chỉ có một hai cái đoan khẩu, hoặc là chẳng có một cái nào.
Mà Trần Minh đoán cũng không tệ, công ty Mỹ Gia quả thật không có đoan khẩu. Sau khi Trương Vĩ thu mua công ty này, chịu 70% phí dùng internet, mấy nghiệp vụ viên do đó mới có thế sử dụng cổng kết nối internet.
Chỉ bất quá bây giờ còn không kịp khai thông. Cho nên trên mạng cũng không hề có tin nào về phòng nguyên kia. Tiền Phong tự nhiên không có khả năng tìm thấy được. Mà chủ sở hữu nhà Chu Bàn Tử căn bản là chưởng quầy rũ tay không, giao chuyện này cho Trương Vĩ xong là không hỏi tới nó nữa, càng không có khả năng đi đăng tin rao bán nhà cửa gì.
- Cậu có số điện thoại nghiệp vụ viên của công ty đó không?
Trần Minh quay đầu nhìn Tiền Phong, hỏi.
- Không có. Trên tấm bảng cũng không có viết, bằng không tôi đã lấy một cái rồi.
Tiền Phong đứng dậy nói.
- Quên đi, bọn họ nếu không viết số điện thoại trên bảng hiệu, chính là để cho khách hàng tới cửa hỏi thăm, chúng ta hiện tại cấp cho bọn họ số điện thoại, có thế sẽ trực tiếp bại lộ thân phận môi giới của mình.
Trần Minh phất tay áo, nói.
- Tòa biệt thự đó giá là bao nhiêu?
- 50 triệu NDT!
- Giá tiền thật ra thì có thế tiếp nhận, nếu quả như có phòng nguyên này là thật, khách hàng của ta đúng là có thể mua lấy.
Trần Minh âm thầm thầm nói.
- Trần ca, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
Tiền Phong hỏi.
- Ngày mai tao tự đi đến công ty của bọn họ một chuyến.
Trần Minh trong mắt lóe lên một chút tinh quang.
Cái nghề môi giới bất động sản này cạnh tranh rất kịch liệt. Vì phòng ngừa việc giả vờ làm khách hàng cướp lấy phòng nguyên, trong điện thoại đều không nói ra tin tức cụ thế của phòng nguyên. Chỉ có sau khi nhân viên môi giới gặp mặt cùng khách hàng, cảm thấy khách hàng mua nhà thật sự là có thành ý, mới có thế nói cho khách hàng tin tức cụ thế của phòng nguyên.
- Trần ca, anh là muốn hợp tác cùng công ty bọn họ sao? Công ty bọn họ đưa ra phòng nguyên, công ty chúng ta đưa ra khách hàng?
- Dĩ nhiên không phải rồi, cái hợp đồng này nếu là ký hợp đồng thật rồi, trích hoa hồng chỉ có 1 triệu rưỡi NDT, tao mà hợp tác cùng công ty môi giới của bọn họ, không phải là phải chia cho bọn họ một nửa tiền sao?
Trần Minh khóe miệng nhếch lên một nụ cười, hỏi:
- Tao ngu như vậy sao?
- Trần ca, anh là giả làm khách hàng đến dò hỏi phòng nguyên?
Tiền Phong suy đoán.
- Đúng vậy, tính ra tiểu tử cậu mấy tháng này không phí công đi theo anh, thật đúng là đã bị cậu đoán trúng rồi.
Trần Minh vỗ vỗ bả vai Tiền Phong, nói:
- Yên tâm đi, sau khi ký cái hợp đồng này, không thiếu phần của cậu đâu.
- Hắc hắc… Trần ca tôi hiểu mà.
Tiền Phong gái gái đầu, có chút ngượng ngùng nói.
Một điếm trưởng của công ty môi giới dù sao cũng phải có mấy cấp dưới thân tín. Mà Tiền Phong chính là một tay chân của Trần Minh, giữa hai người cũng có quan hệ ích lợi rất sâu, sau khi Trần Minh ký hợp đồng với khách hàng cũ, đều đem công trạng đẩy cho Tiền Phong, như vậy hắn có thế có được phần trăm cao hơn, còn Tiền Phong cũng có thế thu được một chút ngoài mức quy định.
...
Ngày hôm sau, trời mây xám xịt, trĩu nặng dường như tùy thời sẽ rơi xuống vậy, mưa không ngừng, còn kèm theo tiếng sấm đinh tai nhức óc cùng tia chớp chói mắt, cho người ta một loại cảm giác kinh khủng.
Loại thời tiết này sẽ ảnh hưởng dẫn khách đi xem nhà, cũng không thế đi ra ngoài làm chuyện quảng cáo ở xã khu. Khách hàng tới cửa ít đến đáng thương, nên sau khi Trương Vĩ bố trí xong công tác, liền lái xe về Trung Vĩ môn điếm.
Đối với công tác trong môn điếm, Trương Vĩ thật ra cũng không phải là rất yên tâm. Năm người trong môn điếm trước kia đều biết, ông chủ Trương Vĩ này mới là người ngoài, muốn nói năm người không có một chút ngầm đoàn kết đối phó hắn, đó cũng căn bản là chuyện không thực tế.