Phòng Thuật (Dịch) - Chương 368: Trung Vĩ trí địa (2)
Trương Vĩ cũng không phải một người bụng dạ hẹp hòi, chỉ cần bọn họ không liên hợp lại lừa gạt mình, Trương Vĩ cũng sẽ không cố ý làm chuyện phân hoá chia rẽ. Tuy lòng hại người không thế có, nhưng phải có tâm phòng bị người hại, Trương Vĩ vẫn phải làm một chút biện pháp dự phòng.
Để lỡ khi cửa tiệm của mình vừa mới phát triển, Vương Mẫn cùng Lý Chiêu đệ lại muốn độc lập, lại đem công việc của mình đùn đẩy nhau, tiệm này của Trương Vĩ phải trở lại từ đầu, thật ra quan hệ trong nghề môi giới so với tiền vốn còn trọng yếu hơn nhiều.
Lúc Trương Vĩ lái xe tới môn điếm, đã là mười giờ sáng, Trương Vĩ đỗ ô tô tại cửa, nhìn bảng hiệu bên trên môn điếm “Trung vĩ trí địa “trong lòng dâng lên một sự hứng khởi.
- Nếu một ngày cái “Trung vĩ trí địa” này biến thành “Trung vĩ tập đoàn”, vì thì mình thỏa mãn rồi.
Trương Vĩ trên mặt lộ ra vẻ mong đợi, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
- Trương tổng, ngài đã tới.
Ngay lúc Trương Vĩ ở ngoài cửa ảo tưởng, Vương Mẫn đứng ở cửa môn điếm, dùng giọng trong trẻo và vẻ thanh tú động lòng nói.
- Vương quản lý, mọi người đều là bằng hữu, không cần khách khí như vậy, gọi tên tôi là được rồi.
Trương Vĩ nói.
- Ha ha, vậy tôi cũng không dám, ngài hiện tại cha mẹ áo cơm của tôi, tôi không hảo hảo nịnh bợ ngài sao được?
Vương Mẫn bưng cái miệng nhỏ nhắn, cười duyên nói.
Trương Vĩ cười cười không nói gì, đối với Vương Mẫn thức thời, biết điều, cô ta vẫn có chút thưởng thức đấy, công ty Trung vĩ trí địa mặc dù nhỏ hơn, nhưng Trương Vĩ vẫn được coi là ông chủ của công ty, Vương Mẫn nếu đối với hắn không biết lớn nhỏ, những người khác trong công ty cũng sẽ không tôn kính Trương Vĩ.
Theo thân phận, địa vị không ngừng biến đổi, quan hệ giữa người và người, cũng sẽ phát sinh biến hóa vi diệu nhất định, tuy rằng như vậy quá mức thực tế, nhưng thế giới này vốn là như thế, nếu muốn thay đổi thế giới này, nhất định phải thích ứng thế giới này trước!
- Trương tổng, mời ngài vào, phía ngoài còn trời mưa đó mà.
Vương Mẫn thực hiện một dấu tay ra hiệu mời thỉnh, gương mặt ân cần nói.
- Ừ.
Trương Vĩ lên tiếng, lập tức đi vào Trung Vĩ môn điếm, những nghiệp vụ viên khác trong điếm, cũng lập tức đứng dậy chào hỏi hắn.
- Trương tổng.
- Trương tổng sớm.
- Mọi người không cần khách khí, nên làm cái gì, thì làm cái đó, không thế bởi vì tôi đến, mà ảnh hưởng tới công việc bình thường.
Trương Vĩ cười cười, gật đầu tỏ ý nói.
Trương Vĩ ngồi ở trên ghế sa *** tiếp khách, trong phòng quét dọn vô cùng sạch sẽ, so với hắn quản lý nhã uyển cửa hàng đều xu thế vượt hơn, sau khi Trương Vĩ đi tới môn điếm này, Lý Chiêu Đệ cùng ba nghiệp vụ viên lười biếng quét qua trước, bắt đầu chủ động gọi điện thoại thăm đáp lễ khách hàng.
Trung vĩ môn điếm ngoại trừ Vương Mẫn cùng lý chiêu đệ ra, còn có mặt ba gã nghiệp vụ viên khác, theo thứ tự là Trần Khôn, Lưu Triết, Trương Tiểu Binh, trong đó Lưu Triết là một sinh viên đại học mới vừa tốt nghiệp, tiểu cô nương bộ dạng trắng tinh, vóc người thon nhỏ, trông rất ưa nhìn.
Trần Khôn xem ra hơn 30 tuổi, thân cao thế mập, giữ lại bản Đầu Cua, có chút ba hoa, cũng là một cái nghiệp vụ viên già dặn kinh nghiệm rồi, tuy rằng năng lực giao tế không tệ, nhưng cũng láu cá vô cùng, không có việc liền thích chạy ra ngoài.
Trương Tiểu Binh hơn 20 tuổi, không đọc sách nhiều, vóc người cao gầy, đeo một bộ dạng chưa tỉnh ngủ, ánh mắt suốt ngày có vẻ như ngủ gật, hoặc là cầm điện thoại di động xem tiểu thuyết, chỉ có Trương Vĩ đến môn điếm rồi, mới cố làm ra vẻ đánh máy, gọi điện.
- Cô ngày hôm qua không phải nói cho tôi biết, mới chiêu một nghiệp vụ viên sao?
Trương Vĩ ngồi ở trên ghế sa ***, quay đầu nhìn Vương Mẫn, hỏi.
- Cái đó… Hắn…
Sau khi nghe được câu hỏi của Trương Vĩ, Vương Mẫn trên mặt lộ ra một tia xấu hổ, nói tới nói lui ấp a ấp úng.
- Ta đã trở về á…
Một thân ảnh mập mạp, từ bên ngoài xông vào môn điếm, vù vù nói:
- Này mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, thiếu chút nữa khiến tôi chết rồi.
Dương Quang dùng tay phải, vuốt vuốt tóc của mình, tay trái cầm mấy gói to, nói:
- Bánh bao mua về rồi rồi, mọi người nhân lúc còn nóng ăn đi!
Sau khi thấy một màn như vậy, mọi người trong điếm có chút ngây ngẩn cả người, cũng không nhịn được len lén nhìn Trương Vĩ một cái, trong lòng cũng không nhịn được báo oán Dương Quang, sớm không trở lại, muộn không trở lại, thế nhưng chạy đến lúc này.
- Dương Quang, anh bỏ đồ xuống đi, đến đây tôi giới thiệu cho anh một chút, đây là Trương tổng của công ty chúng ta- Trung Vĩ, cũng là ông chủ của công ty.
Vương Mẫn nhéo qua thân mình, đưa lưng về phía Trương Vĩ, đối với Dương Quang chớp chớp mắt, nói.
- Trương tổng ngài khỏe chứ, tôi là Dương Quang- nghiệp vụ viên mới tới, sau này còn xin ngài chiếu cố nhiều hơn.
Sau khi nghe được Vương Mẫn nói, Dương Quang quay đầu nhìn Trương Vĩ một cái, cũng không hề lộ ra cái gì khác thường vẻ, nói.
- Không cần khách khí, sau này đi theo Vương điếm trưởng làm việc cho giỏi.
Trương Vĩ trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói.
- Trương tổng, nhân viên trong điếm sáng sớm đều chưa ăn cơm, nên tôi cho Dương Quang mua chút gì ăn đấy, ngài sẽ không để tâm chứ.
Vương Mẫn nhìn cái túi trong tay Dương Quang, biết được vô luận như thế nào cũng phải không thoát, chỉ có thế kiên trì nói.
- Không có vấn đề, không ăn điểm tâm khí lực ở đâu ra công tác.
Trương Vĩ tuy rằng ở mặt ngoài gió nhẹ mây bay, nhưng trong lòng lại rất không cao hứng, này đều hơn mười giờ mới mua thức ăn, rốt cuộc là đã quên công việc bận rộn, đến bây giờ còn không bắt đầu công tác, Trương Vĩ không cần suy nghĩ cũng có thế đoán được. ( . Nếu như ngài thích bộ tác phẩm này, hoan nghênh ngài tới khởi điểm bỏ phiếu đề cử, nguyệt phiếu, ủng hộ của ngài, chính là động lực lớn nhất của ta. Điện thoại di động người sử dụng mời được duyệt đọc. )