Phòng Thuật (Dịch) - Chương 369: “Sáo phòng nguyên” (1)
(Lừa lấy thông tin nhà bán)
Trương Vĩ cũng chẳng qua vừa mới thăng tầng quản lý, đối với tâm tính nghiệp vụ viên bình thường vô cùng hiểu biết, nghiệp vụ viên sau khi làm được một thời gian, sẽ đánh mất nhiệt huyết công việc, cả ngày được chăng hay chớ không lý tưởng.
Hơn nữa do tiền lệ các công ty phá sản ở trước đó, rất nhiều người đối với công ty mới không có lòng tin, đối với ông chủ trẻ tuổi Trương Vĩ này cũng không biết, đề cao sĩ khí nhân viên công ty Trung Vĩ, đối với Trương Vĩ mà nói là điều phải làm.
Nếu không công ty Trung Vĩ mặc dù có thể chống giữ tiếp tục, cũng chỉ là năm bè bảy mảng, căn bản không thế nào cấp cho Trương Vĩ lợi nhuận, cái này cũng không phù hợp mục đích ban đầu của Trương Vĩ.
Một cái công ty trọng yếu không phải người nhiều người thiếu, mà là có công tác nhiệt tình cùng lực hướng tâm hay không, nếu muốn khiến cho nhân viên có công tác nhiệt tình cùng lực hướng tâm, nhất định phải khiến cho bọn họ thấy được hi vọng kiếm tiền, chỉ có khiến cho bọn họ kiếm được tiền, bọn họ mới nguyện ý đi theo ngươi.
Vì thế, Trương Vĩ muốn mau sớm mở đại đan công ty Trung Vĩ , như vậy mới có thế làm cho công ty chân chính đi vào quỹ đạo chính, mới có thế đề cao sĩ khí nghiệp vụ viên, chỉ cần khiến cho bọn họ thấy được hi vọng kiếm tiền, căn bản cũng không cần Trương Vĩ thúc giục, chính bọn họ sẽ liều mạng, nỗ lực.
- Dương Quang nếu mua điểm tâm về rồi rồi, mọi người liền mau tranh thủ lúc còn nóng ăn đi.
Trương Vĩ mặt không thay đổi nói.
- Đúng nha, một hồi nguội lạnh ăn sẽ không tốt, mọi người vẫn là mau ăn đi.”
Dương Quang cùng Trương Vĩ là cùng nhau lớn lên, hắn tự nhiên sẽ không đi sợ hãi Trương Vĩ, đem mấy túi bánh bao bỏ trên bàn trà, nói.
Trương Vĩ ngồi ở trên ghế sa *** đãi khách, mà àn trà liền ở trước mặt của hắn, tuy rằng Trương Vĩ ở mặt ngoài rất khách khí, nhưng thật không người nào dám đi tới trước mặt hắn cầm bánh bao, dù sao bây giờ là giờ làm việc. Tại trước mặt ông chủ mình ăn cái gì, đó không phải là không sao tự tìm phiền phức sao?
- Trương tổng. Anh sáng sớm ăn cơm chưa? Nếu như không có ăn cơm, tôi lại để cho Dương Quang đi mua thêm một phần.
Vương Mẫn kiên trì nói.
Muốn nói hiện tại người khó xử nhất, không có ai qua Vương Mẫn rồi, tuy rằng đều không phải là cô ấy chỉ điểm Dương Quang đi mua thứ gì đó, nhưng cô ta dù sao cũng là điếm trưởng Trung Vĩ môn điếm, hiện tại ra loại tình huống này, cổ nhất định phải thanh toán chủ yếu trách nhiệm.
- Được, vậy thì phiền Dương Quang rồi vậy.
Trương Vĩ cười cười. Nói.
Người quản lý cơ sở thì ân và uy đều xem trọng, còn nhất định phải để ý được nhân tình, làm ông chủ cũng không có thế đối đối với công nhân viên quá hà khắc, sở dĩ Trương Vĩ cũng không hề tiếp tục đi xuống, mà là theo nấc thang Vương Mẫn cấp cho xuống.
- Dương Quang, cực khổ cho anh đi một chuyến rồi, trở lại tôi sẽ gửi tiền.
Vương Mẫn trên mặt lộ ra một chút áy náy.
Nói.
- Được thôi.
Dương Quang gương mặt u oán nói, thấy được Trương Vĩ ngồi ở trên ghế sa ***, gương mặt thích ý ăn sớm một chút, bản thân mình còn phải đặc biệt vì hắn đi một chuyến, Dương Quang trong lòng nhiều uất ức rồi vậy.
Trương Vĩ ông chủ này dẫn đầu ăn điểm tâm, những nghiệp vụ viên khác cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Do đó mới ỷ vào lá gan đi ra phía trước, cầm lên một phần bữa ăn sáng, nếu ông chủ đã dẫn đầu ăn hết, trong lòng bọn họ cũng an tâm rất nhiều nhiều.
Nhưng mà đã có cục diện khó xử lần này, sau này cũng không ai dám ăn cơm tại thời gian làm việc nữa. Nếu lại bị Trương Vĩ bắt gặp, đoán chừng Trương Vĩ rất có thế giết gà dọa khỉ. Trực tiếp đem đối phương xa thải rồi vậy.
..
Đúng lúc này, có một chiếc xe hơi đứng ngoài Trung Vĩ môn điếm, trên xe hơi đi xuống hai người, một người nam nhân trong đó 27, 28 tuổi, bộ dạng rất hoạt bát nhanh nhẹn, thân cao cao, tỏ ra gầy.
Cô gái kia 25~26 tuổi, tuy rằng tướng mạo vậy, nhưng vóc người rất đầy đặn, trước lồi sau lõm, ăn mặc vô cùng hấp dẫn, thuộc loại nữ nhân ngực to mông bự rất có nhục cảm đó.
- Trần ca, chúng ta giả làm khách hàng sẽ không bị người ta phát hiện chứ hả? Lỡ người ta đem chúng ta đuổi ra ngoài thì làm sao bây giờ nha!
Người kia có chút lo lắng hỏi.
- Không sao, có tôi ở đây em sợ cái gì? Loại chuyện như vậy tôi cũng không phải là lần đầu tiên làm.
Nam nhân được xưng là Trần ca, không xem chuyện này là quan trọng cười cười, nói.
- Trần ca, nhân gia này nên làm như thế nào đây?
Nữ nhân ôm cánh tay nam nhân, làm nũng nói.
- Em chỉ cần bản sắc biểu diễn, tiếp tục làm tình nhân của tôi là được rồi.
Trần ca vừa nói, một bên lại bấm một cái vào cái mông đầy đặn của nữ nhân, cười xấu xa nói.
- Ai ôi!!!, anh xấu lắm.
Nữ nhân cảm nhận được cái mông bị đánh lén về sau, bấm véo cánh tay Trần ca, gắt giọng.
Một nam một nữ này đều là nhân viên công ty An Cư, được xưng là Trần ca nam tử kia, chính là điếm trưởng công ty An Cư- Trần Minh, còn cô gái bên cạnh hắn kia là nghiệp vụ viên trong điếm, đồng thời cũng là bạn gái hắn.
Trần Minh đi tới nơi này mục đích rất đơn giản, chính là muốn lấy bộ phòng nguyên biệt thự tiểu khu Thơm Giang kia, môn điếm công ty bọn họ cách công ty Trung Vĩ có một khoảng cách, hơn nữa công ty Trung Vĩ lại là công ty mới mở, nên cũng không sợ bị người nhận ra thân phận.
Trần Minh lại nói với bạn gái mấy câu, lúc này mới bắt đầu quan sát công ty Trung Vĩ, Trung Vĩ môn điếm ở vào chỗ giao nhau đường chữ thập, hơn nữa môn điếm diện tích rất lớn, lượng người qua lại nhất định là có bảo đảm , có thế nói là một cửa hàng ở chỗ Hoàng Kim khó có được.
Hấp dẫn Trần Minh nhất chính là, nơi cửa đặt tấm bảng màu đỏ kia, trên bảng hiệu viết:
- Độc nhất vô nhị phòng nguyên: Hương Giang tiểu khu biệt thự, giá tiền 50 triệu NDT!
- Ừ, thấy được chưa, chính là căn nhà này, một hồi cũng đừng nói lọt.