Phòng Thuật (Dịch) - Chương 376: Minh tranh ám đấu (2)
- Được, xin mời.
Trương Vĩ thực hiện một dấu tay ra hiệu mời thỉnh, nói.
Nếu hai người đã nói không cần đi cùng, Trương Vĩ và Vương Mẫn cũng sẽ không kiên trì nữa, mà dẫn Trần Minh lên lầu để xem phòng, Triệu Hiểu Vi một mình đến phòng rửa tay, sau khi cô ta rửa tay xong, lại đến ghế sa *** ngồi một lát, sau đó mới lên lầu xem những phòng khác.
Trương Vĩ dẫn Trần Minh xem qua biệt thự một lần, mỗi một gian phòng, hành lang đều bị hắn dùng máy chụp hình ghi chép lại, Trương Vĩ mặc dù biết hắn là muốn mang về cho khách hàng của hắn xem, nhưng Trương Vĩ cũng không hề ngăn trở, ngược lại cho hắn đầy đủ thời gian, chụp ảnh từng khía cạnh góc độ của biệt thự.
Chỉ cần khách hàng của Trần Minh coi trọng ngôi biệt thự này, Trương Vĩ mới có cơ hội tìm ra khách hàng, còn nếu khách hàng của Trần Minh căn bản coi thường ngôi biệt thự này, Trương Vĩ cho đến sau này cũng nhất định không thế tiến hành công việc được.
- Trương tổng, công ty của mọi người còn có biệt thự hình dánh giống vầy không.
Sau khi xem xong nhà, Trần Minh nhìn qua Trương Vĩ xét hỏi.
- Không có, loại hình dáng của biệt thự này chỉ có một bộ để bán.
Trương Vĩ nói như đinh chém sắt.
- Anh cảm giác căn nhà này như thế nào?
Trương Vĩ hỏi.
- Nhà cửa thật ra thì được rồi, nhưng về phương diện tiền bạc có thế rẻ một chút hay không?
Trần Minh sau khi tận mắt nhìn căn biệt thự, tình hình căn biệt thự này hắn có thế hiểu rõ, nhưng hiện tại hắn quan tâm nhất chính là quy định về giá cả, chỉ cần làm rõ ràng cái này, coi như mục đích hôm nay của hắn cũng đã hoàn thành.
- Ngôi biệt thự này bán ra với giá 50 triệu, thấp hơn một phân tiền chủ sở hữu cũng không suy tính bán ra.
Trương Vĩ nói câu này rất cứng rắn, bởi vì căn nhà này giá tiền 50 triệu cũng không đắt, nếu như đợi một thời gian nữa để bán ra, giá tiền cũng chỉ là tăng cao hơn, chỉ có điều Chu Bàn Tử cũng không muốn dùng nó để kiếm tiền.
- Vậy trước tiên như vầy đi, biệt thự chúng tôi cũng đều đã xem rồi, ảnh tôi cũng chụp qua rồi, tôi trở về cùng người nhà thương lượng một chút, nếu như thích hợp tôi sẽ liên lạc lại với mọi người.
Trần Minh nói.
- Vậy thì tốt, anh tối nay về cứ thương lượng với người nhà một chút, chờ đến ngày mai tôi bảo Vương điếm trưởng gọi điện thoại cho anh, nếu như có vấn đề gì, chúng ta cũng có thế ngay lập tức trao đổi.
Trương Vĩ đề nghị.
- Được, cứ làm theo ý anh vậy.
Trần Minh không tỏ rõ ý kiến gật gật đầu, lập tức nói lời cáo từ:
- Trương tổng, vậy chúng tôi xin cáo từ trước.
- Được, liên lạc bằng điện thoại.
Trương Vĩ cười cười, dẫn hai người Trần Minh ra khỏi biệt thự, lúc đứng ở cửa biệt thự, Trương Vĩ đột nhiên nghiêng đầu hỏi Triệu Hiểu Vi:
- Triệu tiểu thư, cô không có quên gì chứ!
- Hả… Trương tổng, anh là có ý gì?
Triệu Hiểu Vi trên mặt lộ ra một tia khẩn trương.
- Cô chớ khẩn trương, ý của tôi là nói, các cô gái hay mang bên mình nhiều đồ, sợ cô làm rơi đồ trong biệt thự, đến lúc đó lại quay vào tìm.
Trương Vĩ trong mắt lóe lên một chút tinh quang, nhìn chằm chằm ánh mắt của Triệu Hiểu Vi.
- Vậy à, đồ đạc của tôi đều trong túi rồi, cảm ơn sự quan tâm của anh.
Triệu Hiểu Vi ngầm thở phào nhẹ nhõm.
- Trương tổng, vậy chúng tôi cáo từ trước.
Sau khi nghe vấn đề này của Trương Vĩ, Trần Minh trong lòng cũng có chút khẩn trương, nhanh chóng từ giả nói.
- Trần tiên sinh, để tôi tiễn anh.
- Không cần, tôi cũng không dám làm phiền ông chủ như anh đích thân tiễn tôi.
Trần Minh cười cười, nói trêu ghẹo.
- Dương Quang, anh thay tôi tiễn Trần tiên sinh một chút.
Trương Vĩ cũng chẳng qua là nói vài câu khách khí, cũng không hề kiên trì muốn tiễn đối phương, ngược lại phân phó cho Dương Quang.
- Được.
Sauk khi đưa mắt nhìn theo ba người Dương Quang, Trần Mình rời khỏi, Trương Vĩ cùng Vương Mẫn trở vào trong biệt thự, Trương Vĩ thuận tay đóng cửa phòng biệt thự lại, nhìn Vương Mẫn phân phó:
- Cô vào phòng rửa tay tìm một chút, nhìn xem bên trong có danh thiếp hay không.
- Anh là nói, vừa rồi Triệu tiểu thư kia mượn cớ đi rửa tay, nhưng thật ra vào trong phòng để thả danh thiếp.
Vương Mẫn hỏi có chút kinh ngạc.
- Tôi chẳng qua cũng chỉ là suy đoán thôi, vạn nhất nên phòng ngừa, tốt hơn là cô nên lục soát một chút đi.
Trương Vĩ cười nói.
Vương Mẫn gật gật đầu, đi đến toilet.
Công ty môi giới muốn ký hợp đồng cũng không phải dễ dàng, rất nhiều khách hàng vì để giảm bớt tiền hoa hồng, sẽ cố ý lưu lại danh thiếp trong nhà lúc dẫn khách đi xem, như vậy chỉ cần chủ sở hữu nhà có thế nhìn thấy danh thiếp, sẽ chủ động gọi điện thoại cho bọn họ, do đó cũng bớt đi một khoản tiền hoa hồng.
Loại phương pháp này có thế nói là đơn giản nhất, cũng là phương pháp thường dùng nhất, sở dĩ Trương Vĩ vừa rồi hỏi thăm Triệu Hiểu Vi, hỏi cô có rơi thứ gì ở phòng không, là muốn dùng Độc Tâm Thuật theo dõi cô ta, có ở trong phòng ẩn giấu danh thiếp hay không, không nghĩ đến đúng là đã bị hắn nhìn ra.
- Trương tổng, tìm được rồi, trong phòng rửa tay quả nhiên ẩn dấu một tấm danh thiếp.
Một lát sau, Vương Mẫn gương mặt kinh ngạc từ phòng rửa tay đi ra, nhìn Trương Vĩ bằng ánh mắt có nhiều phần kính nể.
- Ba~...
Trương Vĩ vỗ tay vang lên một cái, trên mặt nở một nụ cười, nói:
- Đem danh thiếp cho tôi xem.
- Của ngài đây.
Vương Mẫn không tự chủ liền dùng đến kính ngữ, hai tay đem danh thiếp đưa cho Trương Vĩ.
Danh thiếp hai mặt đều có chữ viết, Trương Vĩ trực tiếp cầm danh thiếp, trong long thầm nghĩ:
- Công ty bất động sản Nghiễm Viên Lộ An Cư Phòng – quản lý Trần Minh.