Phòng Thuật (Dịch) - Chương 377: Mắc câu (1)
- Người trên danh thiếp này cô có biết không?
Trương Vĩ quơ quơ danh thiếp trong tay, quay đầu hỏi Vương Mẫn.
- Trên đường Quảng Viên có một công ty môi giới An Cư, tôi thật ra cũng biết, nhưng tình hình cụ thế của công ty bọn họ, tôi cũng không hiểu nhiều.
Vương Mẫn lắc lắc đầu, nói.
- Cô tìm trên ghế sa *** xung quanh xem, còn có gì khác ngoài danh thiếp không.
Trương Vĩ thuận miệng phân phó một tiếng, lập tức lật qua xem mặt trái danh thiếp, phía trên viết:
- Ngày chủ nhà khỏe chứ, tôi có một khách hàng cũ muốn mua loại biệt thự này của ngài, khách hàng của tôi vô cùng có thành ý, hơn nữa khách hàng này cũng có đầy đủ năng lực kinh tế, chỉ cần biệt thự thích hợp, lúc nào cũng có thế thanh toán tiền đặt cọc.
Sau khi xem xong nọi dung trên mặt trái danh thiếp, Trương Vĩ trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, thấy Vương Mẫn đang ở bên cạnh hắn, khom người tìm danh thiếp, bộ ngực trắng như tuyết, nặng trĩu trong chiếc áo sơ mi.
Vương Mẫn trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, cổ áo có hai nút chưa cài, Trương Vĩ trong lúc lơ đãng cũng có thế thấy được, nửa vòng ngực trắng như tuyết, đè ép nhau tạo ra một khe sâu thẳm, cái rãnh giữa hai ngực hấp dẫn đến mê người, dường như muốn hút chặt cặp mắt của Trương Vĩ.
Vương Mẫn là một thiếu phụ 27 28 tuổi, giống như một quả mật đào, màu mỡ, nhiều chất lỏng, cũng không hề chua, hơn nữa gương mặt lại xinh đẹp, vóc người dồi dào, lúc nào cũng có chút phong tình mê người.
Vương Mẫn dường như cảm thấy ánh mắt của Trương Vĩ, ngẩng đầu lên cùng Trương Vĩ bốn mắt nhìn nhau, thấy được tầm mắt Trương Vĩ đang nhìn vào ngực mình, nhanh chóng vòng tay ôm lấy bộ ngực dồi dào, gắt giọng:
- Trương tổng, Tôi hiện tại có thế là nhân viên của anh. Nhưng anh cũng không được khi dễ tôi nha.
- Nghe khẩu khí của cô, không giống như đang cảnh cáo tôi. Nghe giống như đang dụ hoặc tôi.
Trương Vĩ cười nói.
- Có sao? Là chính anh suy nghĩ nhiều rồi.
Đôi mắt đẹp của Vương mẫn khẽ đảo, trừng Trương Vĩ một cái.
Quan hệ giữa Vương Mẫn cùng Trương Vĩ, lúc đầu là mâu thuẫn giữa đồng nghiệp, hiện tại lại trở thành quan hệ cấp trên cấp dưới, Vương Mẫn trong lòng quả thật cũng có chút khó thích ứng, thời gian qua cũng luôn thử điều chỉnh quan hệ hai bên, để có thế định vị một cách thích hợp.
Vương Mẫn vốn nghĩ Trương Vĩ với mình. Chỉ bình thường là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng ngày hôm qua Trương Vĩ cùng Trần Khôn nói chuyện riêng, khiến cho Vương Mẫn trong lòng lại vô hình có chút cảm giác, cô biết được năng lực của mình, nếu như không có người chú ý, đề bạt, đoán chừng tối đa cũng chỉ có thế làm đến chức điếm trưởng.
Thậm chí vị trí điếm trưởng của Vương Mẫn ở công ty này, chưa chắc đã có thế trụ vững. Một khi Trương Vĩ chỉnh đốn, thu phục được nhân viên trong điếm, rất có thế sẽ triệt bỏ chức vị điếm trưởng của cô đổi cho một người có năng lực mạnh hơn, còn cô chẳng qua chỉ là một người chuyển giao mà thôi.
Một nữ nhân làm việc trong nghề văn phòng, vừa có ưu thế, lại có yếu thế, yếu thế đơn giản chính là năng lực cùng tinh lực. Nếu so với nam nhân cũng kém hơn một chút, về phần ưu thế chính là bản thân là phái nữ, cùng lãnh đạo giữ vững quan hệ mập mờ, tuyệt đối có thế bù đắp năng lực không đủ kia.
- Cô tìm tiếp đi, nói không chừng ở xung quanh còn có danh thiếp.
Trương Vĩ nói.
- Tôi mới không cần đó? Anh nhìn trộm tôi thì nên xử lý thế nào.
Vương Mẫn hờn dỗi một tiếng. Ngồi một bên Trương Vĩ.
Vương Mẫn là một nữ nhân thông minh, cũng không cam lòng làm một nữ nhân cô đơn. Cũng sẽ lợi dụng mị lực của bản thân, khiến cho sự nghiệp của cô càng thêm củng cố, thuận lợi, cho nên cô mới cùng Trương Vĩ nói những lời mập mờ, để quan hệ hai người càng thêm sâu sắc.
- Cô đến ghế sa *** bên cạnh, tìm thử xem có phải còn danh thiếp hay không.
Nghe được giọng nũng nịu của Vương Mẫn, Trương Vĩ trong lòng cũng có chút khác thường, hắn chính là vào thời điểm huyết khí dồi dào, cũng thời gian rất lâu không chạm nữ nhân, nói không có phản ứng mới là không bình thường.
Vương Mẫn tuy ngoài miệng cự tuyệt, nhưng cũng không dám không vâng lời Trương Vĩ, vẫn là theo ghế sa *** lục lọi, quả nhiên từ đệm dựa phía sau, tìm được một tấm danh thiếp, tò mò hỏi:
- Anh làm sao biết ở đây có danh thiếp?
- Triệu Hiểu Vi kia lúc ra ngoài, nhìn chằm chằm vào ghế sa ***, không có gì mới lạ đấy?
Trương Vĩ tùy tiện viện một lý do, nói lấy lệ.
- Cô mang hai tấm danh thiếp này về, bảo Trần Khôn hỏi thăm một chút về Trần Minh của công ty An Cư này.
Trương Vĩ nghiêm nghị nói.
- Tôi biết rồi.
Tuy rằng cần phải cùng Trương Vĩ giữ vững quan hệ mập mờ, nhưng chuyện chính Vương Mẫn cũng cần phải nghiêm túc, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn chằm chằm Trương Vĩ thử dò xét:
- Trương tổng, nếu như đã xác định bọn họ là người của công ty môi giới, vậy kế tiếp anh tính làm thế nào?
- Đây là lời một điếm trưởng nên hỏi sao?
Trương Vĩ mặt không thay đổi nói.
Vương Mẫn biết mình nói sai, hướng về phía Trương Vĩ nhích lại gần, cười khẽ nói:
- Trương tổng, anh là lãnh đạo của tôi, tôi dĩ nhiên là muốn hỏi ý của anh rồi.
- Vậy cô có ý kiến gì sao?
Trương Vĩ tốn nhiều sức lực như vậy, chính là muốn từ đối phương tìm ra được khách hàng, đương nhiên không có khả năng sẽ dễ dàng mà thu tay lại.
- Nghĩ cách tiếp cận với khách hàng của bọn họ, sau đó đạt được sự tín nhiệm của những khách hàng đó.
Vương Mẫn nói.
- Phương pháp xử lý cụ thế là gì?
- Cái này… Tôi tạm thời cũng chưa nghĩ đến.
Vương Mẫn có chút bất đắc dĩ nói, những thứ này tuy nói đơn giản, nhưng thao tác lại không dễ dàng, trong lúc nhất thời khiến cô không biết nên trả lời như thế nào.
- Vương Mẫn, đây là hợp đồng đầu tiên của công ty chúng ta, tôi có thế giúp cô mang cái hợp đồng này, nhưng lần sau tôi hy vọng cô có thế làm tròn trách nhiệm của một điếm trưởng, hiểu chưa?