Phòng Thuật (Dịch) - Chương 379: Khách hàng thật (1)
- Anh làm sao biết biệt thự của tôi muốn bán ra, người nào nói cho anh?
Vương Kiến Phát làm bộ như giọng điệu của chủ sở hữu nhà.
- Là một bằng hữu ở công ty môi giới nói cho tôi biết, vừa lúc tôi có một khách hàng muốn mua biệt thự, nên liền gọi điện thoại cho ngài, hi vọng không mạo muội quấy rầy đến ngài.
Trong điện thoại, Trần Minh áy náy nói.
- Tôi bán biệt thự này với giá là 50 triệu, khách hàng của anh có thế mua với giá này không?
- Khách hàng có đầy đủ năng lực kinh tế, chỉ cần hắn nhìn biệt thự của ngài, cảm thấy thích hợp, thì phương diện tiền bạc cũng không có vấn đề gì lớn.
Trần Minh cũng không đem lời nói chết đi, mà là chừa lại cho mình chút đường sống.
- Vậy anh cứ dẫn khách đến xem nhà trước, sau khi xem xong biệt thự này, nếu hắn có thế mua với giá tiền đó, anh liên lạc lại cho tôi.
- Vậy 11h trưa ngày mai, tôi dẫn khách đến xem nhà của ngài, ngài thấy có được không?
Trần Minh nói.
- Được, vậy anh trực tiếp đến công ty Trung Vĩ ở Nghiễm Viên Lộ lấy chìa khóa đi.
- Chu tiên sinh, ngài có thể cùng công ty Trung Vĩ chào hỏi trước được không? Tôi sợ đến lúc đó họ không cho mượn chìa khóa, ngày mai có thế làm trễ nãi việc dẫn khách đi xem nhà.
- Được, tôi sẽ nói với Trương tổng bọn họ một tiếng.
- Vậy làm phiền ngài, chờ ngày mai sau khi dẫn khách xem nhà xong, tôi sẽ lập tức liên lạc với ngài, đem tình hình dẫn khách đi xem nhà nói lại với ngài.
Trần Minh nói vô cùng khách khí.
- Không cần thiết, ban ngày đừng gọi điện thoại cho tôi, trong thời gian làm việc tôi không nhận điện thoại, có chuyện gì buổi tối có thế liên lạc.
- Được,tôi hiểu rồi, không quấy rầy ngài nữa.
Trần Minh nói.
- Ừ.
Vương Kiến Phát lên tiếng, lập tức cúp điện thoại, gương mặt vẫn chưa thỏa mãn, nói:
- Cải trang thành chủ sở hữu nhà thật là sảng khoái, khiến tôi trở thành đại gia được nịnh hót một lần.
Vương Kiến Phát lấy tư liệu của chủ sở hữu, cũng bị chủ sở hữu mắng không ít. Nên đối với giọng điệu của chủ sở hữu, cũng học giống như đúc, nghĩ đến đối phương cũng là công ty môi giới, lại bị bản thân mình đùa như thế, thật đúng là có chút cảm giác rất thành công.
- Ứng đối hay lắm.
Trương Vĩ vỗ vỗ bả vai Vương Kiến Phát, cười nói.
- Trương Vĩ, bước kế tiếp cậu chuẩn bị thế nào?
Vương Kiến Phát gương mặt tò mò hỏi, công ty môi giới cạnh tranh, tuy rằng vô cùng kịch liệt, tàn khốc. Nhưng đồng thời cũng có rất nhiều thú vui.
- Anh cảm thấy tôi nên làm gì bây giờ?
Trương Vĩ hỏi ngược lại.
- Ngày mai lúc hắn dẫn khách đi xem nhà, chúng ta tự mình mở cửa, xem xét toàn bộ quá trình dẫn khách đi xem nhà, như vậy cũng có thế tiếp cận được khách hàng, đồng thời cũng có cơ hội lấy được khách hàng.
Vương Kiến Phát trầm tư một lát rồi nói.
- Loại phương pháp này của anh cơ hội vô cùng nhỏ, vị khách hàng này là khách hàng cũ của công ty môi giới kia, một khi đối phương dẫn khách hàng đến xem biệt thự, cũng đã ký tên xác nhận xem nhà, khách hàng sẽ không có khả năng cùng chúng ta ký hợp đồng, thậm chí đối với chúng ta còn có thế sinh ra ác cảm.
Trương Vĩ nói.
- Vậy cậu cảm thấy nên làm gì bây giờ?
- Trước hết để khách hàng tín nhiệm bọn họ, sau đó chúng ta tìm cơ hội hạ thủ.
Trương Vĩ trong lòng sớm đã định ra kế sách. Định liệu trước nói.
..
Trần Minh sau khi nói xong điện thoại, hưng phấn không thế tự kiềm chế được, hiện tại khách hàng cùng phòng nguyên đều làm tốt, khách hàng cũng phản hồi lại những tấm ảnh hắn gửi trước đó. Nên chắc chắn là vô cùng thích căn biệt thự này, hơn nữa hắn và khách hàng quan hệ cũng không tệ, hợp đồng này cũng hy vọng rất lớn có thế ký thành công.
Trần Minh lúc này gọi điện cho khách hàng, để nói với hắn 11h ngày mai đi xem nhà. Đồng thời hai bên cũng hẹn gặp mặt trước cửa biệt thự Hương Giang, khách hàng bên kia cũng vô cùng thống khoái đáp ứng.
Sau khi cúp điện thoại. Trần Minh trong điếm mở mội cuộc họp nhỏ, lên kế hoạch quá trình ngày mai dẫn khách đi xem nhà, cùng với một vài chú ý, phối hợp với các hạng mục công việc, thương lượng cho đến hơn 10h tối mới giản tán.
Ngày hôm sau, công ty Trung Vĩ chỉ có bốn người Dương Quang, Lưu Triết, Trương Tiểu Binh, Lý Chiêu Đệ , còn ba người Vương Mẫn, Trần Khôn, Trương Vĩ đều không có trong công ty, mỗi người ai cũng đều bận rộn với công việc của mình, nhưng thanh âm gọi điện thoại lại rất ít.
- Ngài khỏe chứ, tôi đến để mượn chìa khóa.
Một thanh niên, bước vào trong công ty Trung Vĩ, đi về phía Lý Chiêu Đệ.
- Anh là người của công ty môi giới sao? Muốn mượn chìa khóa của chủ nhà nào?
Lý Chiêu Đệ ngẩng đầu lên, liếc đối phương một cái.
- Tôi ở công ty bất động sản An Cư, đến mượn chìa khóa của tiểu khu biệt thự Hương Giang.
Người thanh niên này là Tiễn Phong, theo sự phân phó của Trần Minh đến mượn chìa khóa.
- Anh gọi điện thoại cho chủ sở hữu trước, nếu chủ sở hữu đồng ý, chúng tôi liền cho công ty anh mượn, nếu như chủ sở hữu không gật đầu đồng ý, chúng tôi cũng không thế tùy ý cho người ngoài mượn chìa khóa.
Lý Chiêu Đệ nói.
- Tối hôm qua, chúng tôi đã cùng chủ sở hữu liên lạc rồi, chủ sở hữu bảo sẽ nói với Trương Tổng của mọi người.
Tiễn Phong nói có chút bất mãn.
- Anh ở đây chờ một chút, tôi gọi điện thoại xác nhận.
Lý Chiêu Đệ quẳng xuống một câu, sau đó đi vào bên trong phòng làm việc, dùng di động gọi cho Trương Vĩ một cú điện thoại.
- A lô, Trương tổng phải không?
Lý Chiêu Đệ hỏi.
- Là tôi.
- Y như lời ngài nói, công ty An Cư quả nhiên đã đến mượn chìa khóa.
- Theo lời tôi nói lúc trước mà làm, nhất định phải kéo dài thời gian đến 10h30, mới giao chìa khóa cho bọn họ.
- Được, tôi hiểu rồi.