Phòng Thuật (Dịch) - Chương 380: Khách hàng thật (2)
Nhiệm vụ của Lý Chiêu Đệ chính là kéo dài thời gian của đối phương, khiến cho Trần Minh không có cách nào làm đúng thời gian ước định, để khách hàng đối với công ty An Cư có ấn tượng xấu, đó là bước thứ nhất làm ly gián song phương.
Dĩ nhiên, thời gian này cũng phải canh cho đúng, không thế chậm trễ quá lâu, nếu không khách hàng một khi không kịp đợi, lại dứt khoát không đi xem phòng ốc, đến lúc đó Trương Vĩ ngay cả cơ hội nạy ra khách hàng cũng không có.
- Trương tổng chúng tôi nói, có thế cho các người mượn chìa khóa.
Lý Chiêu Đệ từ trong phòng làm việc đi ra, giơ giơ cằm nhìn Tiễn Phong:
- Thẻ căn cước, công bài, danh thiếp đều lấy ra đi!
- Đều ở đây.
Tiễn Phong đã sớm đem các loại giấy tờ xác nhận liền đặt trên bàn.
- Lưu Triết, đi tìm chìa khóa của Hương Giang biệt thự đi.
Nhìn thoáng qua giấy chứng nhận của đối phương xong, Lý Chiêu Đệ liền phân phó một tiếng.
- Được, Lý tỷ.
Lưu triết lên tiếng, đứng dậy, đi đến tủ quầy, sau khi tìm kiếm vài phút đồng hồ trong tủ, gương mặt bỗng ảo não nói:
- Lý tỷ, trong tủ quầy không có chìa khóa của biệt thự Hương Giang.
- Không có? Sao lại không có chứ? Mọi người có ai thấy chìa khóa biệt thự Hương Giang ở đâu không?
- Không có.
Trong điếm mọi người đồng thanh nói.
- Làm phiền cô nhanh chóng tìm giúp tôi, chúng tôi đã hẹn khách hàng rồi, bây giờ cần phải dẫn khách hàng đi xem phòng.
Tiễn Phong trên mặt lộ ra một tia lo lắng.
- Anh đừng vội, để tôi suy nghĩ.
Lý Chiêu Đệ phất tay áo, lập tức trầm tư một lát. Bất chợt lên tiếng:
- Tôi nhớ ra rồi, thẻ vào cổng và chìa khóa của biệt thự Hương Giang, một người ở chi nhánh công ty lấy đi rồi.
- Công ty này của cô không phải mới mở sao? Còn có chi nhánh khác à.
Tiễn Phong kinh ngạc nói.
- Anh đây là ý gì? Anh là đến mượn chìa khóa, hay là đến gây chuyện!
Lý Chiêu Đệ sắc mặt không thân thiện.
- Thật xin lỗi, tôi nói sai rồi.
Tiễn Phong nói lời xin lỗi.
- Không biết, cô có thế cho nhân viên đi lấy giúp tôi được không.
- Dương Quang, cậu đến chi nhánh công ty. Lấy chìa khóa của biệt thự Hương Giang, nhớ kỹ ngàn vạn lần cũng không được cầm nhầm chìa khóa.
Lý Chiêu Đệ nói khá có thâm ý.
- Cô yên tâm, tôi sẽ đi ngay bây giờ.
Dương Quang đã sớm nhận ra Tiễn Phong, cũng còn nhớ rõ hắn do mình mang đến, liền hướng về phía đối phương gật gật đầu. Sau đó lập tức bước ra khỏi công ty Trung Vĩ.
- Huynh đệ, mong anh có thế nhanh một chút.
Tiễn Phong cũng nhận ra Dương Quang, dặn dò một tiếng.
- Anh yên tâm đi! Sẽ nhanh chóng cầm chìa khóa về.
Dương Quang nghiêng đầu, đáp lại một câu, câu nói này của hắn cũng không có nhiều thành ý, nhưng đối phương cũng không thế biết được.
10 phút, 20 phút, 30 phút, thời gian Dương Quang đi cũng hơn nửa tiến đồng hồ.
Tiễn Phong trong Trung Vĩ môn điếm giống như khỉ nhảy vòng, điện thoại di động lại vang lên không ngừng, mà tất cả đều là của Trần Minh đang thúc giục hắn gấp rút mang chìa khóa đến.
Qua một khoảng thời gian, lúc Tiễn Phong đứng ngồi không yên, lo lắng vạn phần. Dương Quang mới lảo đảo đi vào môn điếm, xòe tay mập ra, đem vật trong tay đưa đến:
- Của anh đây. Đây là thẻ vào cổng và chìa khóa cửa của biệt thự Hương Giang.
- Cuối cùng cũng đã trở lại, anh thiếu chút nữa làm tôi vội muốn chết.
Tiễn Phong nắm lấy chìa khóa. Thầm thì trong miệng một câu, xoay người chạy ra khỏi Trung Vĩ môn điếm.
- Đáng đời, muốn bộ phòng nguyên của chúng ta, coi như là các người xui xẻo?
Lúc đầu Tiễn Phong bảo hắn dẫn đường, Dương Quang cũng rất cảm kích, nhưng biết đối phương muốn “sáo phòng nguyên”, cũng không khỏi sinh lòng oán hận, cảm giác như mình bị đùa bỡn.
Tiễn Phong sau khi lấy được chìa khóa của biệt thự Hương Giang, liền chạy đến chiếc Jetta cách đó không xa, đem chìa khóa đưa vào trong xe:
- Trần ca, Triệu tỷ, chìa khóa nhà và thẻ vào cổng tôi đã cầm về rồi.
- Được rồi, cậu về trước đi, chúng tôi đi đây.
Làm trễ nãi thời gian lâu như vậy, Trần Minh trong lòng mặc dù không thoải mái, nhưng cũng không thế trách Tiễn Phong, hẳn là công ty Trung Vĩ cố ý trì hoãn thời gian.
- Vù vù…
Trần Minh đạp một chân ga, ô tô Jetta vội vã rời đi, tuy Jetta tính năng kém hơn Mercedes-Benz cấp độ S, nhưng Trần Minh lại vô cùng thuần thục.
Mười một giờ năm phút, có một đôi nam một nữ đứng trước của biệt thự, người nam đại khái hơn 30 tuổi, mang một mắt kiếng không gọng, thoạt nhìn trông vô cùng nho nhã, người nữ toàn thân mặc một bộ đồ công sở màu đen, tóc cắt ngắn ngang tai, hơi có mấy phần giống nữ cường nhân.
- Lão công, Trần Minh kia sao còn chưa đến? Biệt thự này cuối cùng có thế xem hay không đây!
Nữ nhân nhìn đồng hồ trên tay, nói có chút bất mãn.
- Em đừng có gấp, hắn không phải mới vừa gọi điện thoại sao? Đoán chừng rất nhanh sẽ đến thôi.
Nam nhân khuyên nhủ.
Lời nam nhân vừa buông ra, liền thấy một chiếc Jetta chạy nhanh đến, dừng lại cách hai người một khoản không xa, bước xuống xe là một nam một nữ, chính là Trần Minh cùng bạn gái của hắn Triệu Hiểu Vi.
- Phương ca, tẩu tẩu, thật xin lỗi! Kẹt xe ghê quá, để hai người phải chờ lâu rồi.
Trần Minh gương mặt áy náy.
- Không sao, chúng ta đi xem phòng chứ!
Người được xưng là Phương ca, không xem chuyện này là quan trọng nói.
- Đúng nha, bảo an ở khu này lợi hại thật đấy? Không có thế vào cửa là không để chúng tôi tiến vào tiểu khu.
Cô gái kia thì thầm một tiếng.
- Tẩu tẩu, chị yên tâm.
Trần Minh vỗ bộ ngực nói:
- Chìa khóa biệt thự cùng thẻ vào cổng, tôi đều có.
Trần Minh vừa nói, vừa đến trước cửa, để Card reader lên, sau đó màn hình Card Reader sáng lên, vang một tiếng:
- Thật xin lỗi, thẻ này chưa trao quyền, tạm thời không có cách nào sử dụng!
( )