Phòng Thuật (Dịch) - Chương 381: Ai cũng có tâm cơ (1)
Sau khi nghe được thanh âm này, Trần Minh thoáng chút bối rối, bình thường khi đặt Card reader lên cổng, chỉ một tiếng ‘két liền mở cổng ra, hắn đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy âm thanh này.
Trần Minh có chút không tin, lần nữa đặt tấm Card Reader lên, lại truyền ra một thanh âm:
- Thật xin lỗi, thẻ này chưa trao quyền, tạm thời không có cách nào sử dụng!
- Thật xin lỗi tiên sinh, thẻ vào cổng này của ngài chắc không phải ở tiểu khu của chúng tôi, xin ngài đổi tấm thẻ khác thử xem.
Các nhân viên bảo an nhìn chằm chằm vào Trần Minh.
- Sao có thế không phải ở tiểu khu này, tôi rõ ràng là từ…
Trần Minh vốn muốn nói là từ công ty Trung Vĩ mượn đến, nhưng nghĩ bên cạnh mình vẫn còn khách hàng, nên đành ngưng những lời này lại.
Các công ty môi giới mượn chìa khóa lẫn nhau, cũng xem như một quy tắc trong nghề môi giới, cũng là một chuyện công khai, nhưng chuyện này cũng có một kiêng kỵ, chính là tuyệt đối không được nhắc đến trước mặt khách hàng.
Đây cũng là lý do tại sao Trần Minh, thà nói đường tắc mà đến muộn, cũng không muốn nói cho hai vị khách hàng kia biết, là công ty Trung Vĩ cố tình gây khó dễ, bởi vì làm vậy khách hàng sẽ biết, chìa khóa nhà này do công ty môi giới khác giữ.
Khách hàng sẽ cho rằng công ty môi giới đó tài nguyên nhiều, cảm thấy chủ sở hữu nhà có thể đưa chìa khóa cho bọn họ, chứng minh bọn họ cùng chủ sở hữu nhà quan hệ rất gần gũi, nói không chừng giá nhà cũng sẽ thấp hơn, những người có loại tư tưởng này tuyệt đối không phải ít.
Một khi khách hàng có loại tư tưởng này, vì muốn được giá cả phải chăng để thuê phòng, mua nhà, khách hàng rất có thể sẽ trực tiếp tìm đến công ty môi giới đó, nếu quả như chuyện này thật sự phát sinh, thì không chỉ riêng về vấn đề lợi ích, mà sau này ra đường cũng không thế nào ngóc đầu lên được.
- Trần điếm trưởng, anh không cần thử nữa, thẻ vào cổng này không phải của tiểu khu Hương Giang rồi, nếu không cũng không thế xuất hiện tình huống như vậy.
Nữ khách hàng kia nói.
- Tiểu Trần, có phải cậu cầm nhầm thẻ vào cổng rồi không.
Phương ca cũng nhíu mày.
Nghe hai vị khách hàng lên tiếng chất vấn. Trần Minh trán ướt đẫm mồ hôi, lúc nãy hắn đến muộn mấy phút, đã để lại cho khách hàng chút ấn tượng xấu, hiện tại ngay cả thẻ vào cổng cũng không thế sử dụng, khiến hắn càng trở nên lúng túng.
- Phương ca, tẩu tẩu, mời hai vị chờ một lát, tôi gọi điện thoại hỏi thăm một chút.
Trần Minh trên mặt lộ ra một tia áy náy, đối với hai người gật đầu tỏ ý, rồi sau đó đi sang một bên.
Trần Minh lấy điện thoại di động tìm số của chủ sở hữu, đồng thời gọi cho ông ta. Nhưng điện thoại mặc dù kết nối, cũng một mực không có người nhận, khiến cho Trần Minh trong lòng càng thêm sốt ruột.
- Trần ca, chủ sở hữu họ Chu kia không phải đã nói rồi sao? Ban ngày không được gọi điện thoại cho hắn, dù có gọi hắn cũng không có thời gian nhận.
Triệu Hiểu Vi ở một bên nhắc nhở.
- Những gì em nói anh đương nhiên là biết, nhưng hiện tại phát sinh tình huống như vậy, không gọi cho chủ sở hữu thì làm gì bây giờ?
Trần Minh trên mặt lộ ra một tia lo lắng.
- Trần ca, em thấy có thế là công ty Trung Vĩ kia giở trò quỷ. Chi bằng anh gọi điện thoại hỏi họ một chút.
Triệu Hiểu Vi nhắc nhở.
- Anh dĩ nhiên biết là công ty Trung Vĩ giở trò quỷ, nhưng chuyện bây giờ phát sinh, anh hiện tại gọi điện thoại cho họ, bọn họ có chịu đem đúng thẻ vào cổng đến không?
Trần Minh nói.
- Vậy bây giờ nên làm gì đây?
- Em đến tán gẫu cùng hai vị khách hàng kia. Tận lực níu kéo bọn họ lại, anh tìm nhân viên an ninh nói chuyện một chút.
Trần Minh trầm tư một lát rồi phân phó.
- Được, em biết rồi.
Triệu Hiểu Vi lên tiếng. Trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, đi về phía hai vị khách kia.
Trần Minh nhìn thoáng qua chỗ canh gác, bên trong hiện tại có hai nhân viên bảo an. Trần Minh từ trong túi rút ra 200 NDT, cầm trong lòng bàn tay đi đến, cười nói:
- Anh em, chúng tôi là người của công ty môi giới, dẫn khách đến tiểu khu xem nhà, có thế dàn xếp một chút, để chúng tôi đi qua được không.
- Tiên sinh, nếu anh muốn vào bên trong, hoặc là có thế gác cổng để vào, hoặc là gọi điện thoại cho chủ nhà, nếu không chúng tôi không thế cho anh vào được.
Bảo an nói có chút cảnh giác.
- Huynh đệ, đây là chút ít tình ý của tôi, coi như là mời hai vị uống rượu.
Trần Minh cầm 200 NDT trong lòng bàn tay, đưa đến trước mặt nhân viên bảo an.
- Này… Không được, tôi cho dù cho anh tiến vào, không có chủ sở hữu mở của, anh cũng không thế xem được nhà.
Hại vị bảo an bị 200 NDT dụ hoặc, trên mặt đều lộ ra một tia do dự.
Nếu như những tình huống bình thường khác, đưa ra 200 NDT, bảo an cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt, nhưng vừa rồi Trần Minh dùng thẻ vào cổng giả, khiến cho bọn họ trong lòng có chút kiêng kỵ, vạn nhất nếu không cẩn thận cho mấy kể trộm vào, vậy coi là mất nhiều hơn được rồi.
Sau khi nghe được lời nói của nhân viên bảo an, Trần Minh có chút sửng sốt, suy tư một lát nói:
- Công ty Trung Vĩ đưa thẻ vào cổng giả cho chúng tôi, nhất định cũng có thế đưa chìa khóa biệt thự giả, vạn nhất nếu tiến vào tiểu khu nhưng cửa lại mở không ra, đây chẳng phải là càng lộ thêm phần xấu hổ sao.
Sau khi đến nơi này, Trần Minh cũng không có ý đồ muốn tiến vào tiểu khu nữa, hắn biết bản thân mình ngày hôm nay xem như bại, bản thân vốn tưởng đã lừa được người của công ty Trung Vĩ, không nghĩ đến ngược lại bị người trong công ty Trung Vĩ đùa bỡn.
Cơn tức này hắn vô luận thế nào cũng nuốt không trôi, hắn với công ty Trung Vĩ coi như là gây thù kết oán rồi, nhưng trước mắt cũng không cần phải báo thù, hiện tại người hắn cần đối mặt chính là hai vị khách hàng kia, tận lực khiến cho bọn họ không được mất đi lòng tin nơi hắn.