Phòng Thuật (Dịch) - Chương 382: Ai cũng có tâm cơ (2)
Trần Minh thoáng chốc đã ổn định lại tâm tình, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ một lát, sau đó đến trước mặt hai vị khách hàng, cố gắng tạo ra bộ mặt thành khẩn nhất có thế, cũng như ngụy tạo ra một lý do thật hoàn mỹ, và cũng kiểm điểm sơ suất của mình một lần.
Cái này gọi là ‘nhân phi thánh, hiền thục năng vô quá’ phạm sai lầm cũng không đáng sợ, chỉ cần tích cực thừa nhận sai lầm, vẫn có hy vọng được đối phương tha thứ, hơn nữa dù gì vợ chồng Phương Ca cũng là khách hàng cũ của Trần Minh, đối với hắn cũng có một sự tín nhiệm nhất định, cũng có thế miễn cưỡng tha thứ cho khuyết điểm lần này của Trần Minh.
Trần Minh đối với hai vợ chồng Phương Ca một mực tạ lỗi, hơn nữa còn chủ động yêu cầu đưa tiễn hai người về đến nhà, nhưng bị hai vợ chồng Phương Ca cự tuyệt, đồng thời ở cửa tiểu khu cũng mỗi người chia mỗi ngã, Trần Minh đưa mắt nhìn theo bóng lưng hai người cho đến khi khuất xa.
- Móa nó, công ty Trung Vĩ lại dám đùa bỡn tôi, lão tử không đội trời chung với các người!
Sau khi hai vị khách hàng đi khỏi, Trần Minh rống giận gào một tiếng, nói.
Lần này dẫn khách đi xem nhà coi như thất bại, không chỉ tổn thất lợi ích, đối với Trần Minh còn là một sự vũ nhục, hắn vốn là muốn giả làm khách hàng để lấy bộ phòng của công ty Trung Vĩ, không nghĩ ngược lại bị đối phương đùa giỡn một phen, nếu không phải Phương Ca đối với hắn có sự tín nhiệm nhất định, đoán chừng vị khách hàng này cũng vì thế mà đi mất.
- Trần ca, chúng ta làm gì bây giờ? Có phải nên quay về môn điếm hay không?
Triệu Hiểu Vi thử dò xét.
- Vẫn chưa đến lúc trở về, ít nhất cũng phải đưa khách hàng về nhà, tránh để người khác thừa cơ hội.
Trần Minh bị gạt một lần, nên càng thêm cảnh giác.
..
Cách biệt thự Hương Giang không xa, một chiếc BMW 730 màu đen dừng sát ven đường, bên trong xe hai nam một nữ đang ngồi, cảnh tượng vừa rồi đều thu vào mắt, ba người đang ngồi bên trong chính là Trương Vĩ, Vương Mẫn, và Lưu Thành.
- Vĩ ca, anh giỏi thật đấy!
Lưu Thành giơ giơ ngón tay cái, gương mặt đầy hưng phấn.
- Đây chưa là gì đâu? Bất quá chỉ là dùng chút kỷ xảo nhỏ mà thôi, phần còn lại giao cho cậu đấy.
Trương Vĩ quay đầu đi, vỗ vỗ bả vai Lưu Thành.
- Yên tâm đi, Vĩ ca!
Lưu Thành ưỡng ngực, tràn đầy tự tin:
- Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.
- Đi đi, cậu chỉ cần hiểu rõ đường đi cùng điạ chỉ nhà của bọn họ là được, không cần chủ động cùng bọn họ bắt chuyện.
Trương Vĩ dặn dò.
- Tôi biết rồi.
Lưu Thành đáp lại một tiếng, lập tức bước xuống xe BMW.
- Trương tổng, chiêu này của anh thật cao tay!
Vương Mẫn trên mặt lộ ra một tia kính nể:
- Đã phá hủy quan hệ của Trần Minh và khách hàng, cũng dụ dỗ được khách hàng đi ra, hơn nữa còn tạo cho chúng ta có cơ hội đơn phương tiếp xúc với khách hàng.
- Những việc có thế tôi đều đã làm, kế tiếp là muốn xem điếm trưởng như cô làm thế nào.
Trương Vĩ trên mặt lộ ra một tia trịnh trọng:
- Tôi hi vọng cô có thế nắm chắc cơ hội lần này!
- Tôi biết rồi, nhất định sẽ khuyên hai vị khách hàng kia cùng chúng ta xem biệt thự.
Vương Mẫn gật gật đầu, đưa tay cởi dây an toàn của mình ra.
Nhưng mà, ngay lúc Vương Mẫn vừa xoay người chuẩn bị xuống xe, liền bị Trương Vĩ kéo lại, hơn nữa lại dùng một lực rất lớn, trực tiếp đem Vương Mẫn kéo vào trong ngực hắn, Vương Mẫn cơ hồ là úp sấp trên người hắn.
Quần áo Vương Mẫn vốn vô cùng mỏng manh, mà nửa người trên của cô đang trên người Trương Vĩ, hai đỉnh ngực dồi dào cũng dán vào ngực Trương Vĩ, hai bên có thế cảm nhận được da thịt cùng nhiệt độ lẫn nhau, Vương Mẫn tim cũng ‘thình thịch’ ‘thình thịch’ nhảy không ngừng.
Vương Mẫn theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng Trương Vĩ lại ôm chặt vào, bên tai cũng truyền đến một thanh âm:
- Đừng nhúc nhích, Trần Minh lái xe Jetta đến rồi, đoán chừng là muốn theo đuôi hai vị khách hàng kia, chắc là phòng ngừa những nhân viên môi giới khác cướp mất khách hàng.
- A, vậy tôi làm sao có thế tiếp cận khách hàng!
Nghe được có khả năng bị Trần Minh phát hiện, Vương Mẫn không lập tức dời thân mình, mà tiếp tục chắn trước mặt Trương Vĩ, hai tay chống vào ghế ngồi.
- Không sao, còn có Lưu Thành theo đuôi hai vị khách hàng kia, chỉ cần thăm dò địa chỉ của bọn họ, vẫn có cơ hội để ký cái hợp đồng này.
Trương Vĩ nói.
- Vậy bây giờ, xe của bọn hắn đã đi qua chưa?
Vương Mẫn mặc dù không nằm trên người Trương Vĩ, nhưng gò má hai người chỉ cách nhau gang tấc, có thế cảm nhận được hơi thở của nhau, làm cho Vương Mẫn trong lòng có chút cảm giác khác thường.
- Được rồi, ô tô đi qua rồi.
Trương Vĩ vỗ lưng Vương Mẫn một cái.
- Đáng tiếc, cơ hội tốt như thế, lại cứ như vậy mà bỏ lỡ.
Vương Mẫn ngồi lại vị trí của mình, vẻ mặt đỏ ửng cũng dần vơi đi, thở phào nhẹ nhõm.
- Trần Minh có thế làm điếm trưởng của công ty bất động sản An Cư, đương nhiên cũng không phải là một người bình thường, muốn cướp khách hàng của hắn một lần, quả thật không dễ dàng như suy nghĩ, chỉ có thế chờ đến cơ hội lần sau.
Trương Vĩ thở dài một cái.
- Vậy hắn còn có thế tin tưởng lời nói của chúng ta không?
Vương Mẫn hỏi.
- Hắn không tin chúng ta cũng không sao, chỉ cần hắn tin tưởng chủ sở hữu nhà là được!
Trương Vĩ trên mặt lộ ra một chút cười lạnh.