Phòng Thuật (Dịch) - Chương 383: Trợn tròn mắt (1)
Trương Vĩ vốn muốn cho Lưu Thành âm thầm theo dõi khách hàng, còn Vương Mẫn sẽ chủ động cùng khách hàng bắt chuyện, như vậy cho dù Vương Mẫn có thành công hay không, ít nhất cũng có thế biết rõ địa chỉ của khách hàng, cũng coi như chuẩn bị cho lần sau để tiếp xúc với khách hàng.
Nhưng kế hoạch biến chuyển không như dự tính, hai người Trần Minh lại âm thầm theo dõi khách hàng, khiến cho Trương Vĩ cùng Vương Mẫn không có cách nào tiếp xúc với khách hàng được, nếu trước mặt khách hàng làm náo loạn lên, chỉ sợ khiến cho khách hàng trong lòng nảy sinh mâu thuẫn, đối với hai công ty môi giới đều không có sự tín nhiệm nữa.
Tuy lần này tiếp xúc khách hàng không thành công, nhưng ít nhất cũng ly gián được quan hệ của khách hàng và Trần Minh, theo một ý nghĩa nào đó cũng có thế nói, lần cướp khách hàng này xem như là cơ sở cho lần sau.
Trương Vĩ sau khi tạm biệt Vương Mẫn, liền lái xe trở về Nhã Uyển môn điếm, không lâu sau Lưu Thành cũng chạy về, hai người ở trong phòng làm việc nói chuyện khoảng mười mấy phút, Lưu Thành mới từ phòng làm việc đi ra.
Lưu Thành ra khỏi phòng làm việc, lại cùng Vương Kiến Phát rỉ tai một phen, sau đó Vương Kiến Phát cũng đi vào phòng làm việc, Trương Vĩ đem chuyện xảy ra miêu tả lại cho hắn, cũng nói cho hắn biết làm thế nào để đối mặt với Trần Minh.
Theo suy đoán của Trương Vĩ, sau khi phát sinh sự tình hôm nay, Trần Minh cũng đã hoài nghi công ty Trung Vĩ, hoặc là đã nhận định công ty Trung Vĩ giở trò quỷ, nhưng Trần Minh khẳng định không nghĩ đến chủ sở hữu nhà “Chu Bách Vạn” thật ra cũng là do người của Trương Vĩ đóng giả.
Quả nhiên, tám giờ tối Trần Minh gọi điện thoại đến, Vương Kiến Phát sau khi nhìn thấy điện thoại, liền đến phòng làm việc thông báo cho Trương Vĩ một tiếng, hai người cùng ra khỏi Trung Thông môn điếm, đến hành lang cách môn điếm không xa để nghe điện thoại.
- A lô, xin chào ngài.
Vương Kiến Phát nhấn nút trả lời, thấp giọng nói.
- Chu tiên sinh, ngài khỏe. Tôi là Trần Minh ở công ty bất động sản An Cư, gọi điện thoại cho ngài để nói về chuyện dẫn khách đi xem nhà.
Trần Minh hạ giọng.
- Khách hàng của anh đã xem qua biệt thự rồi sao? Hắn có chịu giá tiền 50 triệu không?
- Chu tiên sinh, khách hàng của tôi hôm nay không xem được nhà, ngay cả bên trong tiểu khu cũng không được vào.
Trần Minh ão não nói.
- Không xem được?
Vương Kiến Phát nói có chút bất mãn:
-Không đến xem nhà thì anh gọi cho tôi làm gì! Khách hàng của anh cuối cùng là muốn mua nhà hay không, nếu như không có thành ý thì thôi! Biệt thự này của tôi cũng phải bán ra ngoài.
Vương Kiến Phát sở dĩ khẩu khí như vậy. Chính là muốn lớn tiếng dọa người, dùng thanh thế áp đảo đối phương, biểu hiện một dáng dáp vô tội, giống như chuyện này là Trần Minh làm sai, khiến cho Trần Minh không thế nghi ngờ được thân phận chủ sở hữu của hắn.
- Chu tiên sinh. Ngài đừng nóng giận. Từ từ nghe tôi nói.
Trần Minh nhanh chóng giải thích.
- Khách hàng của tôi quả thật rất có thành ý, cũng đến đúng giờ để xem bệt thự Hương Giang, nhưng thẻ vào cổng do công ty Trung Vĩ đưa cho tôi, căn bản là không thế nào tiến vào bên trong tiểu khu được. Khách hàng cũng coi như là đi không một chuyến.
- Anh cầm thẻ rồi sao không đi vào, anh không dùng thẻ để vào sao!
- Xem ngài nói kìa? Chúng tôi cả ngày chạy vào tiểu khu, sao không thế dùng thẻ vào cổng kia chứ. Thẻ vào cổng đó căn bản là giả, bảo an của tiểu khu thiếu chút nữa đã bắt chúng tôi lại rồi.
Trần Minh nói khuếch đại.
- Anh xác định là mượn chìa khóa ở công ty Trung Vĩ.
- Tôi xác định. Công ty kia xưng danh là Trung Vĩ trí nghiệp, ngay tại giao lộ Nghiễm Viên Lộ.
Trần Minh nói như đinh chém sắt.
- Vậy anh tìm đúng công ty rồi, tại sao thẻ mở cổng lại không mở ra?
Vương Kiến Phát hỏi.
- Tôi đoán là công ty Trung Vĩ cố ý đưa sai chìa khóa, vì không muốn ngài đem biệt thự bán cho khách hàng của chúng tôi.
- Không phải chỉ là xem nhà thôi sao? Có phức tạp như thế không?
- Chu tiên sinh, chìa khóa cùng thẻ vào cổng mượn ở công ty Trung Vĩ, bây giờ còn đang ở công ty An Cư của chúng tôi, nếu ngài không tin, tôi có thế đưa cho ngài xem.
Trần Minh nói bảo đảm.
- Không cần, những việc nhỏ trong công ty môi giới của các người. Tôi không muốn hao tâm tổn trí.
- Chu tiên sinh, khách hàng cũ của tôi muốn ở biệt thự, chỗ làm của bọn họ cũng gần đây, mà xung quanh đây cũng không có biệt thự nào tốt như trong tiểu khu, bọn họ cũng chỉ thích mỗi biệt thự Hương Giang. Nên khách hàng của tôi cũng vô cùng có thành ý.
Trần Minh nói.
Lời nói của Trần Minh quả thực là như vậy, khách hàng của hắn hiện tai đang ở biệt thự Song Bính, bây giờ muốn đổi biệt thự, nhưng hình dáng căn biệt thự Thủ Phủ cũng không thích lắm. Cho nên mới nhìn trúng bộ hình dáng của biệt thự Hương Giang.
Bắc Kinh tuy không thiếu nhà, nhưng biệt thự phù hợp với yêu cầu của khách hàng. Tạm thời chỉ có đúng một căn, mà đó cũng chính là ở tiểu khu Hương Giang nơi có căn biệt thự Chu Bàn Tử muốn bán, nên Trần Minh mới nhìn chú tăm vào phòng nguyên này đến chết cũng không tha.
- Như vậy đi, ngày mai 11 giờ tôi qua mở cửa, anh dẫn khách qua đi!
Trong điện thoại truyền đến một thanh âm.
- Được, tôi sẽ nói chuyện với khách hàng bên kia một chút.
Trần Minh trong lòng vui mừng.
- Nhưng mà tôi cũng nói trước, đúng 11 giờ nhất định phải đến, nếu như chậm trễ thì tôi cũng không tin lời nói của anh nữa?
- Được, ngài yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.
Trần Minh bộ dáng thành khẩn.
Sau khi Trần Minh cúp điện thoại, lại cùng khách hàng gọi điện, hẹn thời gian ngày mai xem nhà, quyết định địa điểm, rồi mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, thầm nói:
- Lần này chủ sở hữu nhà tự mình đến mở cửa, tôi xem công ty Trung Vĩ các người còn có thế làm được gì, đợi lão tử ta ký được hợp đồng này, rồi thu thập các ngươi cho mà biết tay.