Phòng Thuật (Dịch) - Chương 384: Trợn tròn mắt (2)
Vương Kiến Phát hỏi.
- Kế hoạch sau đó tôi đã nghĩ kỹ, vẫn là do anh và Lưu Thành thực hiện, chỉ cần anh làm theo những gì tôi nói, thì hai vị khách hàng này có thế nắm chắc đến bảy tám phần.
Trương Vĩ nói.
- Được nha, vậy cậu nói cho tôi một chút đi.
Vương Kiến Phát nói hưng phấn.
Vương Kiến Phát cùng Trương Vĩ quan hệ rất mật thiết, hai người gia thế hay tính tình cũng tương tự nhau, nhưng Trương Vĩ trong thời gian ngắn lại quật khởi, không chỉ tăng giá trị của bản thân, bây giờ còn xây dựng được công ty của riêng mình.
Muốn nói Vương Kiến Phát không có chút ganh tỵ, cũng hoàn toàn không thế, dưới sự ảnh hưởng cùng sự kích thích của Trương Vĩ, hắn cũng muốn dựa vào năng lực của mình để làm nên sự nghiệp, mà đây là một đơn đặt hàng lớn công trạng trên trăm vạn, cũng chính là cơ hội để hắn chứng minh năng lực.
Hai người Trương Vĩ sau khi nói xong, cũng đã đến giờ tan sở buổi tối, Trương Vĩ cùng những nhân viên trong điếm sau khi cáo biệt, liền một thân một mình hướng thẳng về nhà, Tô Phỉ hai ngày nay đi phỏng vấn bên ngoài, hắn về nhà cũng chỉ có một mình.
- Reng reng reng…
Ngay lúc Trương Vĩ vừa mở cửa nhà, điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên, từ trong túi lấy điện thoại ra vừa thấy, hiện trên màn hình chính là số điện thoại của Trương Kỳ, điều này làm cho Trương Vĩ cảm thấy có chút kinh ngạc.
- Uy. Trương Kỳ.
Trương Vĩ ấn nút trả lời.
- Là tôi, hiện tại gọi điện thoại, không có ảnh hưởng anh nghỉ ngơi chứ.
Trương Kỳ cười cười, nói khách khí.
- Không sao. Nghe ba anh nói gần đây em chuẩn bị đến Bắc Kinh. Anh còn chuẩn bị gọi điện thoại cho em nữa đấy.
Trương Vĩ nhớ lại lời nói của phụ thân, mới biết được nguyên nhân Trương Kỳ gọi đến.
- Đúng vậy, công ty gần đây đang tính mở một cửa hàng 4s ở Bắc Kinh, tôi vừa lúc cũng bị phái đi làm tiền trạm.
Trương Kỳ nói.
- Được. Em đến Bắc Kinh thì nói anh một tiếng, đến lúc đó anh giúp em tìm nhà.
- Là miễn phí sao? Nếu không có lời này, tôi có thế đã không tìm anh rồi.
Trương Kỳ trêu ghẹo.
- Em dù sao cùng là đến đây thuê phòng, anh còn không biết xấu hổ mà thu tiền sao, anh cũng không muốn lần sau gặp Nhị thẩm. Bị mắng cho một trận. Trương Vĩ cười nói.
- Được, vậy thì cảm ơn anh trước, lúc nào đến Bắc Kinh em sẽ gọi anh.
- Không cần khách khí.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Vĩ lập tức thở dài một hơi, Lưu Quế Hoa mặc dù có điểm ngang ngược không nói lý lẽ, nhưng hai nhà dù sao cũng là quan hệ thiết thiết, coi như là nể mặt phụ thân mình, vẫn là nên giúp đỡ bà con thân thích một chút.
..
Sáng ngày hôm sau, Trần Minh lại gọi cho Vương Kiến Phát một cuộc điện thoại. Chủ yếu vẫn là sợ chủ sở hữu nhà không mở cửa đúng giờ, Vương Kiến Phát trong điện thoại trả lời một cách chắn chắn, mới khiến Trần Minh an tâm được.
Trần Minh vì để tránh đến muộn lần nữa, nên lần này đến tiểu khu Hương Giang rất sớm, vẫn chưa đến 10h30 đã chạy đi.
Đứng ở trước cửa tiểu khu chờ chủ sở hữu cùng khách hàng đến.
Lần này cùng Trần Minh dẫn khách, vẫn là bạn gái của hắn Triệu Hiểu Vi, hai người đứng đợi khách hàng cũng không nhàn rỗi, hết thương lượng với khách hàng lại nhìn vào phòng ở. Suy nghĩ làm thế nào để khách hàng có thế nhanh chóng đặt cọc.
20 phút sau, Trần Minh thấy một thân ảnh quen thuộc. Nhanh chóng đi lên, hỏi:
- Phương ca, làm sao chỉ có mình anh, tẩu tẩu ngày hôm nay không đến sao?
- Ngày hôm nay công ty của cô ấy có chuyện, không thế đến đây được.
Phương Ca nói.
Lần này đến chỉ có một mình Phương Ca, còn vợ của hắn căn bản là không có thời gian, Phương Ca tên đầy đủ là Phương Tiểu Ba, là một giảng viên đại học ở Bắc Kinh, người này đạo đức rất cao, tánh khí cũng rất tốt, nói tới nói lui cũng là vô cùng khách khí.
- Phương ca, anh chờ một chút, là có thế xem phòng ngay lập tức rồi.
Trần Minh cười cười nói nói.
- Đợi cũng không sao, chỉ cần không như lần trước đến cửa cũng không được vào là tốt rồi.
Phương Tiểu Ba trêu ghẹo nói.
-Anh yên tâm, nếu như phát sinh sơ suất giống ngày hôm qua, chức điếm trưởng của tôi ở công ty An Cư, cũng sẽ không còn mặt mũi nào mà làm tiếp được.
Trần Minh nói một cách bảo đảm.
Ngay lúc Trần Minh nói xong, điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên, lấy điện thoại di động ra vừa thấy, chính là chủ sở hữu ‘Chu Bách Vạn’ gọi, hắn nghĩ chủ sở hữu đã đến, nên trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, nói:
- A lô, Chu tiên sinh, ngài hiện tại đã đến tiểu khu Hương Giang rồi sao?
- Thật xin lỗi Trần điếm trưởng, hiện tại công ty của tôi phát sinh việc gấp, không thế đến được, chi bằng chúng ta hẹn hôm khác xem nhà vậy.
Sau khi nghe được lời nói của chủ sở hữu, sắc mặt Trần Minh có chút trắng bệch, cầm điện thoại di động đi đến một bên, hạ giọng:
- Chu tiên sinh, tôi với khách hàng đã đến cửa tiểu khu, nếu ngài không đến, tôi làm sao có thế thông báo với khách hàng được!
- Anh cứ trực tiếp nói cho hắn biét, biệt thự bây giờ không xem được, chờ lần sau rồi nói!
- Chu tiên sinh, khách hàng đã đến một chuyến vô ích, nếu lại phát sinh chuyện như vậy, khách hàng chắc chắn sẽ không còn tin tưởng tôi nữa.
Trần Minh ngữ khí lo lắng.
- Vậy thì anh đưa điện thoại cho khách hàng đi, để tôi trực tiếp nói với họ.
- Chu tiên sinh, ngài nói chuyện với khách hàng, họ cũng chưa chắc sẽ tin!
Trước khi chưa ký được hợp đồng, Trần Minh cũng không dám để chủ sở hữu cùng khách hàng nói chuyện, nên mới dịu dàng tạ tuyệt.
- Như vậy không được, thì tôi cũng không có biện pháp nào nữa, tôi hiện tại có việc gấp cần làm, cúp máy trước đây.
- Tút tút tút…
Trong điện thoại một vang lên thanh âm máy bận, dĩ nhiên là đối phương đã cúp điện thoại, Trần Minh đứng chết trân tại chỗ, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Mệt rùi, mai tiếp há!