Phòng Thuật (Dịch) - Chương 385: Tự nhiên như nước chảy thành sông (1)
Sau khi bị cúp điện thoại, Trần Minh trong đầu trống rỗng, dù là hắn có kinh nghiệm phong phú trong việc dẫn khách, thì bây giờ cũng có cảm giác không biết phải làm sao, hay nói cách khác hắn không biết nên đối mặt với khách hàng như thế nào.
Lần trước là bởi vì công ty Trung Vĩ quấy rầy, khách hàng mới không thế xem qua biệt thự, đoán chừng đối với hắn cũng đã bất mãn rồi, nếu lần này lại để cho khách hàng đi không một chuyến, chắc chắn khách hàng sau này sẽ không còn tín nhiệm hắn nữa, cũng sẽ không theo hắn đi xem nhà nữa.
Trần Minh hai tay nắm điện thoại di động, đứng tại chỗ ngây ngẩn một hồi, tuy hắn đang cực lực suy tính đối sách, nhưng trong đầu quả thật trống rỗng, hắn hai lần liên tục dẫn đến sơ suất, đừng nói là khách hàng không thế thông cảm, chính hắn cũng cảm thấy như mình đang tiêu tan.
- Trần điếm trưởng, khách hàng bên kia khi nào đến vậy?
Thấy Trần Minh đứng ngẩn người tại chỗ, Phương Tiểu Ba nhíu mày, không nhịn được hỏi.
- Phương ca, chủ sở hữu nhà…
Trần Minh cổ họng dường như bị chặn lại, tuy mở miệng nhưng cũng không thế nói ra.
- Chuyện gì? Chẳng lẽ hôm nay lại không xem được phòng ốc?
Phương Tiểu Ba thử dò xét nói.
- Phương ca, vừa rồi chủ sở hữu gọi điện thoại cho tôi, nói hắn có chuyện tạm thời không qua được, hẹn chúng ta hôm sau đến xem nhà.
Trần Minh trong lòng hết sức rõ ràng, nếu sự tình đã phát sinh, vô luận tháo chạy như thế nào cũng không thế tránh được, hắn hiện tại cũng chỉ có thế đem sự tình nói cho khách hàng.
- Ha… Trần điếm trưởng, ngày hôm qua chúng tôi đợi ở tiểu khu nửa ngày, ngay cả bóng dáng căn nhà cũng không thấy, hiện tại lại phát sinh tình huống như vậy, tôi thật không biết có nên tin tưởng cậu nữa không.
Phương Tiểu Ba sắc mặt trầm xuống.
- Phương ca, tôi biết chuyện này là tôi cân nhắc không chu toàn, nhưng mà tôi…
- Được rồi, nếu hiện tại không thế xem nhà, tôi về trước vậy.
Phương Tiểu Ba quẳng xuống một câu, xoay người đi theo hướng ngược lại, hiển nhiên là trong lòng đã thật sự nổi giận.
Đây cũng chính là tố chất tốt, đạo đức cao của Lý Tiểu Ba, nếu như đổi lại là một khách hàng không nói lý lẽ, nói không chừng còn chỉ thẳng vào mặt Trần Minh mà mắng to một phen. Hai lần hẹn xem nhà đều không thành công, mặc dù tính tình của khách hàng có tốt đi nữa, nhất định cũng sẽ nảy sinh tâm lý chán ghét.
Sau khi thấy bóng lưng Phương Tiểu Ba sải bước rời đi, Trần Minh hận không thế cho mình một cái bộp tai, hắn chưa bao giờ chịu uất ức như vậy, chưa từng hai lần đều phạm sai lầm giống nhau, loại kích thích này không chỉ về lợi ích , mà giống như đang đả kích tâm lý của hắn.
- Trần ca, khách hàng đi rồi, bây giờ chúng ta phải làm sao?
Triệu Hiểu Vi gương mặt ân cần hỏi han.
- Chúng ta lái xe đi theo phía sau khách hàng. Anh muốn nhìn một chút có phải là người của công ty Trung Vĩ giở trò quỷ hay không.
Trần Minh vừa giận vừa nói.
Bởi vì hai lần chuyện đùa nghịch đều giống nhau, nên Trần Minh cũng bắt đầu phân tích nguyên nhân trong đó, hắn hoài nghi công ty Trung Vĩ cùng chủ sở hữu có thế cấu kết với nhau, nếu không sự tình không thế nào trùng hợp như vậy, nhưng hắn cũng không có chứng cớ để chứng minh chuyện này.
Cho dù Trần Minh nghĩ như thế nào, cho dù trong lòng hắn chịu bao nhiêu ủy khuất, Phương Tiểu Ba cũng đã không còn tín nhiệm hắn nữa, sau này cũng chưa chắc sẽ theo hắn đi xem nhà, điều này có thế thấy khi Phương Tiểu Ba xoay người thái độ quyết liệt rời đi.
Phương Tiểu Ba ra khỏi cửa tiểu khu Hương Giang. Dọc đường về nhà, trong lòng càng nghĩ càng thêm uất ức, hắn đến biệt thự Hương Giang xem nhà hai lần, nhưng ngay cả cửa tiểu khu cũng không vào được. Nếu để người khác biết chuyện này, chỉ sợ là bị cười đến rụng răng!
Phương Tiểu Ba lúc sắp đến đầu đường chữ T, đột nhiên nghe được thanh âm của hai người thét to:
- Biệt thự ở tiểu khu Hương Giang. Diện tích tám trăm mét vuông, giá tiền 50 triệu NDT, bán như vậy là rẻ rồi.
- Biệt thự Hương Giang vô cùng sang trọng. Đây cũng là bán phá giá rồi, phòng nguyên độc nhất vô nhị, chỉ có một bộ này.
Hai người này thét to để gây sự chú ý với Phương Tiểu Ba, còn nội dung hai người này nói, cũng chính là phòng nguyên Phương Tiểu Ba cần, Phương Tiểu Ba liền quay đầu nhìn hai người, phát hiện đó là hai vị thanh niên hơn 20 tuổi, một người cao gầy, một người cường tráng.
Hai người kia chính là Vương Kiến Phát và Lưu Thành.
Ngày hôm qua, Lưu Thành bám theo hai vị khách hàng về nhà, đã thăm dò được địa chỉ của hai khách hàng này, đồng thời cũng biết đường về nhà của hai vị khách này, hơn nữa cũng phải bố trí một chút, như vậy cùng khách hàng trao đổi mới không có cảm giác đột ngột.
- Vị tiên sinh này ngài khỏe chứ, xem phòng trống độc nhất vô nhị của công ty chúng tôi đi, biệt thự ở tiểu khu Hương Giang bán ra với giá thấp, có thế lựa chọn để ở, cũng có thế đầu tư để kiếm tiền.
Vương Kiến Phát đi ra phía trước, đưa cho Phương Tiểu Ba một tờ rơi.
Phương Tiểu Ba nhìn thoáng qua tờ rơi, phía trên ghi lại tin tức phòng nguyên, quả thật rất giống với căn nhà hắn cần, liền hỏi:
- Các vị có thật là có phòng nguyên không, hay là lấy ra để dụ người!
- Vị tiên sinh này, phòng nguyên ở công ty chúng tôi đương nhiên là thật rồi, chúng tôi cũng đang giữ chìa khóa của biệt thự, hiện tại cũng có thế dẫn ngài đi xem.
Vương Kiến Phát giơ thẻ vào cổng và chìa khóa ra.
- Được, vậy dẫn tôi đi xem một chút.
Liên tục hai lần thất bại khi đi xem nhà, Phương Tiểu Ba đối với Trần Minh đã mất đi lòng tin, hơn nữa hắn đã đến tiểu khu biệt thự Hương Giang, cũng không thế ủ rũ quay về giống lần trước.
- Tiên sinh, xin mời ngài.
Vương Kiến Phát trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, thực hiện một dấu tay ra hiệu mời thỉnh, dẫn Phương Tiểu Ba hướng đến tiểu khu biệt thự Hương Giang.
Trên xe Jetta cách đó không xa, Trần Minh cùng Triệu Hiểu Vi đều nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hai người không khỏi có chút âm trầm.
- Trần ca, công ty môi giới khác tiếp cận khách hàng rồi, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Lời nói của Triệu Hiểu Vi có chút lo lắng.
- Khách hàng hiện tại đối với chúng ta đã mất đi lòng tin rồi, anh cũng không còn cách nào nữa.