Phòng Thuật (Dịch) - Chương 420: Cãi chày cãi cối (2)
Lưu Thành lôi kéo Lý Hiểu Phương đi tới cửa phòng VIP riêng, gõ cửa, rồi sau đó trực tiếp mở ra, nghiêng đầu lại:
- Tiểu Phương, chúng ta vào đi thôi.
- À, được.
Lý Hiểu Phương hít sâu một hơi, khiến cho nàng cùng đối mặt Lưu Chấn Quốc và Trương Vĩ, cô ta thật đúng là có chút ít khẩn trương.
- Kẽo kẹt…
Lưu Thành đẩy cửa phòng từ bên ngoài ra, hắn và Lý Hiểu Phương trước sau tiến vào phòng VIP, cũng thuận tay đóng cửa phòng lại.
Vào lúc Lý Hiểu Phương tiến vào phòng, trên mặt còn cố ra vẻ tươi cười, song khi thấy được trong gian phòng, chỉ có một mình Trương Vĩ, nụ cười trên mặt lập tức cứng mất.
- Trương điếm trưởng, vì sao chỉ có một mình ngài vậy? Lưu điếm trưởng không có ở đây sao?
Lý Hiểu Phương đầu óc có chút bối rối, cũng không quản câu nói này có vấn đề hay không, bật thốt lên.
- Không thấy Lưu Chấn Quốc, cô có phải rất thất vọng hay không?
Trương Vĩ trên mặt đầu tiên là mang nụ cười, từ trong lời nói từng chữ nói ra khỏi miệng, gương mặt Trương Vĩ cũng càng ngày càng lạnh.
- Trương điếm trưởng, ngài đây là ý gì, tôi căn bản cũng không quen biết Lưu điếm trưởng kia, có gì phải thất vọng.
Lý Hiểu Phương nặn ra một khuôn mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, trong lòng khẩn trương đến cực điểm, không ngừng ở trong lòng hỏi mình:
- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Là Lưu Chấn Quốc bán đứng mình, hay là Trương Vĩ phát hiện được ta là nằm vùng, cố ý dẫn mình tới đây.
- Không quen biết?
Sau khi nghe được lời nói của Lý Hiểu Phương, Trương Vĩ cực kỳ tức giận liền phản ứng:
- Vậy ngươi nghe thử đây là cái gì?
Trương Vĩ lấy ra điện 2 sim, xoa bóp vài cái trên bàn phím, lập tức vang lên một thanh âm.
- Xin chào, là Lưu ca phải không?
Khụ…
- Xin hỏi, này có phải là điện thoại của Lưu ca Lưu Chấn Quốc hay không?
- Đô đô…
Nghe được ghi âm trong điện thoại, sắc của mặt Lý Hiểu Phương biến đỏ, có đỏ biến thành đen, môi run nhè nhẹ, đều có thế nghe được tiếng va chạm răng nanh, mồ hôi trên mặt nhỏ xuống, rơi trên sàn nhà.
- Vĩ ca, anh cùng cô ta đàm phán đi, tôi ra ngoài vậy.
Lưu Thành khẽ khom người, lại bên cạnh Lý Hiểu Phương trừng một cái:
- Tôi ở ngay ngoài cửa, có chuyện gì, anh bảo tôi.
Trương Vĩ vừa mới nói cho Lưu Thành, Lý Hiểu Phương là Lưu Chấn Quốc phái tới nằm vùng, Lưu Thành còn có chút không tin, nhưng mà vì tín nhiệm đối với Trương Vĩ, hắn còn là dựa theo Trương Vĩ phân phó, dẫn Lý Hiểu Phương tới nhà hàng.
Vào lúc đang khuyên Lý Hiểu Phương tiến vào nhà hàng, hắn cố ý nói ra tên Lưu Chấn Quốc, mà Lý Hiểu Phương còn tỏ ra không nhận ra đối phương, nhưng ghi âm điện thoại vừa rồi, quả thật đã chứng minh Lý Hiểu Phương đang nói dối.
- Tốt.
Trương Vĩ gật đầu nói.
Trương Vĩ vừa rồi buông tay cơ ghi âm, cũng không phải cho Lý Hiểu Phương nghe, mà là cho Lưu Thành nghe đấy, chính vì để cho Lưu Thành hiểu rõ chân tướng của chuyện, nhận rõ ràng thân phận nằm vùng của Lý Hiểu Phương, cũng là vì muốn Lưu Thành an tâm.
Trương Vĩ muốn thu thập Lý Hiểu Phương rất dễ dàng, nhưng trước khi thu thập Lý Hiểu Phương, nhất định phải chứng minh nàng là do Lưu Chấn Quốc phái tới nằm vùng, nếu như mình không chứng cớ mà chỉ trích đối phương, đoán chừng Lưu Thành mặc dù giúp mình, trong lòng cũng sẽ lưu lại khó chịu.
Trương Vĩ nghĩ ra phương pháp này, tuy rằng không được gọi là hoàn mỹ, nhưng là có thế trong khoảng thời gian ngắn khám phá Lý Hiểu Phương, đã đạt đến mục đích của hắn, hắn đồng thời còn bố trí thủ đoạn khác, chẳng qua là không có ích lợi gì thôi.
Giả như, nếu như Lý Hiểu Phương không gọi điện thoại xác minh, mà là trực tiếp đi vào phòng VIP, vậy thì càng cực kỳ đơn giản rồi, nếu cô ta cùng Lưu Chấn Quốc không có quan hệ, làm sao lại có thế nhận được Lưu Chấn Quốc, mà còn liền chạy tới phòng VIP nhà hàng như phó ước?
-Tiểu Phương, chớ khách khí, mời ngồi.
Trương Vĩ thực hiện một dấu tay ra hiệu mời thỉnh, cười nói.
- Trương điếm trưởng, tôi…
Thấy được Trương Vĩ đã cho rằng nàng là nằm vùng, Lý Hiểu Phương cũng không biết phải làm gì cho đúng, nói đến cùng cô ta dù sao chỉ là một người nữ nhân.
- Tiểu Phương, tôi thật ra thì rất thưởng thức năng lực của cô, ngày đó không ra mặt phỏng vấn cũng sẽ không lừa gạt tôi.
Trương Vĩ cười lạnh nói.
Ngày đó Lý Hiểu Phương phỏng vấn biểu hiện vô cùng trấn định, Trương Vĩ cũng không hề nhìn thấu cái gì dị thường, cho nên mới không có sử dụng Độc Tâm Thuật, mà sau khi đôi mắt dị biến, lại thêm một năng lực phát hiện nói dối, lúc này mới phát hiện thân phận nằm vùng của Lý Hiểu Phương.
- Trương điếm trưởng, ngài biết được tôi là nằm vùng khi nào vậy, ngài muốn tôi phải thế nào?
Lý Hiểu Phương trên mặt lộ ra một tia lo lắng.
- Cô thật không có rõ ràng tình hình hiện tại rồi thì phải! Phải là tôi hỏi, cô trả lời!
Trương Vĩ hừ lạnh một tiếng:
- Đem quan hệ giữa cô cùng Lưu Chấn Quốc, cùng với mục đích của các người nói hết cho tôi biết, cô nếu dám lừa gạt tôi, tôi sẽ khiến cô hối hận đấy!
- Trương điếm trưởng, cho dù tôi quen biết Lưu Chấn Quốc thì thế nào? Tôi cũng không phạm vào tội gì rồi chứ hả! Ngài định dựa vào đâu đối đãi tôi như vậy.
Sau khi trải qua sợ hãi bị vạch trần ban đầu, Lý Hiểu Phương dần dần trấn định lại, cố gắng nói lý.
- Nghe khẩu khí này, là muốn chơi lại tôi sao!
Trương Vĩ trầm giọng.
- Trương điếm trưởng, tôi chỉ là nói thật mà thôi, bây giờ là xã hội pháp trị, tôi quen ai cũng không phạm pháp, anh có quyền sa thải tôi, nhưng không có quyền giam cầm phi pháp.
Lý Hiểu Phương càng nói, thanh âm càng lớn, nội tình càng đủ.