Phòng Thuật (Dịch) - Chương 422: Sợ hãi (2)
- Tôi có ý gì cả! Chính là tán gẫu với cô thôi.
Trương Vĩ nụ cười trên mặt càng thêm thân thiết, cười nói:
- Được rồi, nếu chúng ta đều nói xong rồi, ăn một chút gì chứ hả.
- Tôi…
Trương Vĩ đã nói xong điều cần phải nói, nhưng Lý Hiểu Phương trong lòng thì càng thêm hoảng sợ, nghi ngờ, muốn nói điều gì đó, nhưng căn bản Trương Vĩ không để cho cô ta cơ hội, lại không muốn trực tiếp rời khỏi phòng VIP, nhưng là thế nào đi nữa cũng không dám động đậy hai chân một nửa.
- Lưu Thành, vào dùng cơm đi.
Trương Vĩ một bên kêu lớn, một bên khui một chai bia, tựa như đã quên mất chuyện vừa rồi.
Lưu Thành đi vào phòng VIP, Trương Vĩ quả nhiên hề nhắc lại chuyện vừa rồi, như chưa từng có việc gì xảy ra, thái độ đối với Lý Hiểu Phương càng thêm thân thiết, nhưng Trương Vĩ càng làm thái độ như vậy, ngược lại khiến cho Lý Hiểu Phương càng thêm sợ hãi.
Bữa cơm này, Lý Hiểu Phương sợ hãi càng tăng, ăn vào thức ăn trong miệng tuy có mùi vị, nhưng giống như nhai sáp nến vậy, mấy lần lên tiếng muốn cùng Trương Vĩ trò chuyện, nhưng lại tâm loạn như ma, suy nghĩ hỗn loạn, không hề biết nên mở miệng như thế nào.
Còn Lưu Thành trong lòng cũng là nghi hoặc không thôi, không hề biết vừa rồi hai người còn đối chọi gay gắt, tại sao hiện tại lại hài hòa như thế, Trương Vĩ không quan tâm trong lòng hai người đó nghĩ như thế nào, hắn ngược lại là ăn uống khoái trá, ăn hết sức thống khoái.
Sau khi ba người Trương Vĩ cơm nước xong, tính tiền, mới đi ra cửa nhà hàng Dương Quang, điện thoại Apple của Trương Vĩ liền vang lên:
- Reng reng reng…
Trương Vĩ lấy điện thoại di động ra vừa thấy trên màn ảnh chính là số Vương Mẫn, đi sang một bên, nhấn nút trả lời:
-Xin chào, tìm tôi có việc gì.
- Trương tổng, ngài ra lệnh cho chúng tôi tìm nhà, đã tìm được rồi, không biết ngài khi nào dẫn khách đến xem phòng?
Vương Mẫn hỏi.
- Nhanh như vậy đã tìm xong rồi!
Trương Vĩ trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
- Đúng! dựa theo yêu cầu trước của ngài, nhà ba phòng ngủ, cao tầng, khu vực sang trọng, trong đó một bộ còn có phòng ngắm cảnh.
Vương Mẫn nói qua điện thoại.
- Tôi lái xe đến ngay, cô hẹn thời gian vào buổi chiều là được.
Trương Vĩ suy nghĩ một chút, vào xế chiều ở Nhã Uyển môn điếm cũng không có việc gì, không thế chậm trễ.
- Được, tôi hiểu rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Vĩ cảm giác mình nói sai sai, hồi tưởng trong chốc lát, chợt tỉnh ngộ, mình bây giờ căn bản không có ô tô, phải đón xe mới tới được, trong lòng không khỏi ngầm bực tức:
- Móa nó, dám đập xe lão tử, tốt nhất đừng cho ta biết các người là ai…
- Hai người trở về đi, tôi còn có chút việc muốn làm.
Trương Vĩ xoay người, phất phất tay áo, nói với hai người kia.
-Vĩ ca, tôi biết được bản thân mình sai rồi, xin ngài đừng…
Thấy Trương Vĩ rời đi, tiểu Phương không chỉ không buông lỏng, ngược lại trong lòng càng thêm khẩn trương, nhanh chóng đi lên trước.
- Tiểu Phương, cô chớ suy nghĩ quá nhiều, làm việc cho tốt là được, tôi còn có chuyện phải xử lý, có chuyện gì đợi tôi về bàn.
Trương Vĩ vỗ vỗ bả vai Lý Hiểu Phương.
- Nhưng mà tôi cần nhắc nhở cô một điều cuối cùng, chuyện cô bị tôi khám phá thân phận, tuyệt đối không được nói cho Lưu Chấn Quốc, nếu không cô không còn bất kỳ giá trị gì, cũng không còn bất kỳ lợi thế gì rồi! Nhớ lấy!
- Được rồi, các người trở về đi, tôi đi đây.
Trương Vĩ dặn dò một câu đầy thâm ý, lập tức xoay người đi sang đường, chuẩn bị bắt taxi đang qua lại.
Lưu Thành trong lòng còn nghi ngờ, nhanh chóng đi hai bước, đi theo một bên Trương Vĩ:
- Vĩ ca, ngài cứ như vậy bỏ qua cho cô ta?
- Bây giờ là xã hội pháp trị, anh không thả cô ta thì có thể thế nào, hay anh đánh nữ nhân, bỏ qua đi.
Trương Vĩ cười nói.
- Vĩ ca, chúng ta còn có đơn đặt hàng lớn của cửa hàng 4s, Lý Hiểu Phương đến tiệm chúng ta đã mấy ngày rồi, có thế đã có được phương thức liên lạc khách hàng rồi hay không, cái hợp đồng này quan hệ đến toàn bộ công trạng môn điếm của chúng ta, còn có thế giúp ngày tiến một bước.
Lưu Thành có chút không hiểu.
- Ngươi đem tâm đặt ở trong bụng là được rồi, chuyện này tôi đã xử lý tốt, anh cũng không cần quan tâm Lý Hiểu Phương, nàng là một một người thông minh, nên biết làm thế nào.
Phương thức liên lạc với khách thuê cửa hàng 4s, vẫn là ghi số điện thoại của Trương Kỳ, mặc dù Lưu Chấn Quốc đã biết số điện thoại di động này, chủ động gọi cho Trương Kỳ hẹn xem, thì chẳng qua là để Trương Vĩ làm mai mối mà thôi, bởi vì Trương Kỳ đã bị hắn mua chuộc trước rồi.
Sau khi Trương Vĩ lên taxi rời khỏi, Lý Hiểu Phương vẫn đứng tại chỗ, thông qua cuộc gặp mặt ngày hôm nay, cô ta trong lòng cảm nhận được sự sợ hãi đối với Trương Vĩ, cô ta vẫn cho là Lưu Chấn Quốc rất có năng lực, bây giờ nhìn lại Lưu Chấn Quốc xách giày cho Trương Vĩ cũng không xứng.
Trương Vĩ không chỉ xem thấu thân phận nằm vùng của cô ta, còn âm thầm dò thăm địa chỉ mẫu thân cùng đệ đệ nàng, chỉ cần là phần này năng lực cũng khiến cho người ta sợ hãi, Trương Vĩ tuy rằng vẫn là khuôn mặt mỉm cười, nhưng trong lời nói đầy ý uy hiếp, nàng khó mà nghe không hiểu.
Lý Hiểu Phương căn bản không biết được, Trương Vĩ sẽ xử sự mình và người nhà như thế nào, mà không biết kết quả càng thêm sợ hãi, sợ hãi cũng sẽ ở trong lòng khuếch tán dần…
Về phần Lưu Chấn Quốc thừa nhược đang ở phía trước, so với sự sợ hãi trong lòng Lý Hiểu Phương, ngay cả cái rắm cũng không bằng!