Phòng Thuật (Dịch) - Chương 438: Giải quyết (2)
Sau nửa giờ, Bưu Tử lại chạy về phòng VIP của phạn điếm Tiên Trân, Trương Vĩ phát hiện đối phương thay đổi một bộ quần áo, sắc mặt mừng rỡ, đi đến trước mặt Phùng Tam:
- Tam ca, bốn con hầu tử Nhật Bản đều bắt được, hiện tại đã giải đến vị trí an toàn, ngài muốn xử lý bọn họ lúc nào cũng được.
- Ừ, làm tốt lắm.
Phùng Tam vỗ vỗ bả vai Bưu Tử, ngắm nhìn Tiểu Thôn Chí Tân cùng tên đầu bếp một chút:
-Xử lý hai người kia luôn đi.
- Phùng tiên sinh, van xin ngài tha cho ta đi! Tôi nói những thứ mình biết cho các ngươi rồi.
Phản Điền Nhị Lang gương mặt cầu khẩn nói to lên.
- Tam ca, tên đầu bếp kia làm sao bây giờ, cũng dẫn hắn tới địa điểm kia nhốt chung?
Bưu Tử hỏi.
- Không cần phiền phức như vậy, trực tiếp xử lý ở đây là được rồi.
Phùng Tam nhìn thoáng qua Trương Vĩ bên cạnh, lắc lắc đầu.
- Được, ta hiểu rồi.
Bưu Tử sau khi lên tiếng, lập tức nháy mắt ra dấu với A Côn, hắn cũng không đáp lời chỉ là khẽ gật đầu, rồi sau đó đi tới sau lưng đầu bếp, dùng cùi chỏ ghìm chặt cổ vô cùng gắt gao của đối phương.
Phản Điền Nhị Lang còn chưa kịp phản ứng, đã bị A Côn ghìm chặt cổ, cả người mềm nhũn, có chút không làm gì được, tuy rằng cực lực vùng vẫy phản kháng, vẫn khó thoát khỏi cái chết, còn tên Tiểu Thôn Chí Tân sau khi ăn hết cá nóc đã sớm biến thành một khối thi thế lạnh lẽo.
-cảm ơn Tam ca nhiều.
Trương Vĩ sắc mặt lộ ra một tia cảm kích.
Tiểu Thôn Chí Tân cùng Phản Điền Nhị Lang đều gặp Trương Vĩ, nếu như hai người kia truyền tin tức của Trương Vĩ ra ngoài, an toàn của hắn nhất định bị uy hiếp, hiện tại Tiểu Thôn Chí Tân đã chết, tên Phản Điền Nhị Lang mới bị giết, coi như chưa có ai biết được sự việc hôm nay.
- Mọi người đều là huynh đệ, nên phải thế.
Phùng Tam nói.
- Đúng nha, nếu không phải là Trương huynh đệ phát hiện trong thức ăn có vấn đề, nói không chừng ta và Tam ca đã dữ nhiều lành ít rồi.
Bưu Tử nhìn thoáng qua Tiểu Thôn Chí Tân nằm trên đất, thân thế đã có chút cứng lên, không khỏi có chút lo sợ.
Tiểu Thôn Chí Tân cùng Phản Điền Nhị Lang đều chết, việc xử lý đã sắp xong, sau khi ba người hàn huyên mấy câu, Trương Vĩ liền chuẩn bị cáo từ ra về, Phùng Tam bởi vì còn phải tiếp tục xử lý chuyện này, cho nên cũng không ngăn Trương Vĩ, vốn muốn cho người hộ tống Trương Vĩ về nhà, nhưng bị Trương Vĩ luôn mãi cự tuyệt.
Trương Vĩ sau khi đi ra rời khỏi phạn điếm Tiên Trân, Phùng Tam cùng Bưu Tử cũng lái xe rời đi, về phần thi thế Tiểu Thôn Chí Tân cùng Phản Điền Nhị Lang thì do thủ hạ Bưu Tử phụ trách xử lý, bọn họ chỉ cần chào hỏi nói rõ qua với quản lý bậc cao của nhà hàng là được.
- Bưu Tử, Trương Vĩ là một người rất có năng lực, lúc tôi không có ở đại lục, cậu phải chiếu cố hắn nhiều một chút.
Phùng Tam ngồi trong ôtô sang trọng, phân phó cho Bưu Tử đang ở bên cạnh.
- Ngài yên tâm đi, tam ca, tôi nhớ kỹ rồi.
Bưu Tử gật gật đầu, mặc dù Phùng Tam không phân phó hắn, hắn cũng sẽ chủ động thiết lập quan hệ thân thiết với Trương Vĩ.
Trương Vĩ không chỉ là ân nhân cứu mạng hai người, đồng thời trong chuyện này cũng chứng minh năng lực phi phàm của mình, Bưu Tử tự nhiên đánh giá Trương Vĩ cao hơn, hơn nữa Bưu Tử cũng thích kết giao bằng hữu cùng người có năng lực.
- Lần trước cậu nói cho ta biết chuyện ô tô Trương Vĩ bị đập, biết là người nào làm không?
Phùng Tam hỏi.
- Không rõ lắm, tôi cũng mới biết tin sau khi sự việc xảy ra.
Bưu Tử lắc lắc đầu.
- Cậu điều tra, đồng thời giúp Trương Vĩ giải quyết việc này, tuy rằng không thế trả ân tình cứu mạng, nhưng chúng ta cũng không thế không bày tỏ một chút.
Phùng Tam dặn dò.
- Vâng, tôi nhớ kỹ rồi Tam ca.
Hai con ngươi Bưu Tử trừng một cái, lộ ra một chút vẻ ngoan lệ.
- Một hồi, cậu về nhà hàng khách sạn trước đi, ta đi gặp mặt Chu công tử, dù sao đại lục cùng Mĩ Quốc khác biệt, có một số việc cần sớm sắp xếp trước mới được.
- Ừ, tôi đã biết.
Đối với Chu công tử mà Phùng Tam nói, Bưu Tử cũng ít nhiều hiểu biết một chút, Chu công tử có phụ thân là quan lớn trong chánh phủ, còn gia tộc Chu công tử tại Mĩ Quốc có mở một công ty, hiện rất cần Hồng môn tại Mĩ Quốc chiếu ứng.
Nếu Phùng Tam tại đại lục nếu như có việc bất bình gì, cũng có thế tìm Chu công tử hoặc là phụ thân của hắn hỗ trợ, coi như là điều kiện cơ sở song phương cùng hợp tác, dĩ nhiên tình huống chi tiết Bưu tử cũng không hiểu rõ lắm.
..
Trương Vĩ ngồi trong xe taxi, trong lòng vẫn là khó có thế bình tĩnh lại, hắn cự tuyệt Phùng Tam phái người hộ tống hắn trở về, không chỉ là hắn nói lời khách khí, chỉ không muốn tại tình huống nhạy cảm này, để cho người khác phát hiện hắn và Phùng tiên sinh có quan hệ thân cận.
Về phần việc xe BMW bị đập, Trương Vĩ cũng không lập tức nhờ đối phương giúp đỡ, dù sao hôm nay mới xảy ra chuyện lớn như vậy, Trương Vĩ cũng không nhân cơ hội thêm một việc, hơn nữa Phùng Tam có thế tra được chuyện của công ty, cũng chưa chắc không tra được sự việc ô tô hắn bị đập.
Nếu để cho đối phương chủ động trợ giúp bản thân mình, so với chính mình nhờ giúp đỡ thích hợp hơn, như vậy vừa không lỗ rõ mục đích Trương Vĩ quá nhiều, lại có thế biểu hiện ra thành ý của Phùng Tam, đồng thời cho hắn một cơ hội trả nhân tình, có thế nói là nhất cử lưỡng tiện. ( )