Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 437: Giải quyết (1)

Đầu bếp làm cá nóc hấp này, mặc dù là đồng bọn Tiểu Thôn Chí Tân, nhưng không phải ai cũng giống hắn thấy chết không sờn như vậy, cho nên tình thế sắp chết hiện hữu trước mắt, tên kia vẫn lựa chọn phản bội, ít nhất còn có một chút hi vọng sống tiếp.

Đầu bếp làm cá nóc hấp này tên là Phản Điền Nhị Lang, trước kia là đầu bếp một nhà hàng Nhật Bản, sau đó bởi vì chuyện ngoài ý muốn, mới gia nhập xã đoàn Y Xuyên Thứ Lang bọn họ, chính vì vậy hắn cũng không được kinh qua cuộc huấn luyện rất nghiêm mật của tổ chức.

Bị Bưu Tử cùng A Côn uy hiếp, Phản Điền Nhị Lang biết sự tình, giống như sụp đổ vậy, còn Tiểu Thôn Chí Tân bên cạnh tức giận miệng mắng to, tinh lực sinh mạng trong một điểm cuối cùng đều phát tiết ra.

Phản Điền Nhị Lang không chỉ khai bốn đồng bọn còn lại, còn nói ra một tên quản lí nhà hàng bị bọn họ mua chuộc, với kế hoạch gây án cùng quá trình của bọn họ, có thế nói cả tổ chức Y Xuyên Thứ Lang hung bạo đều bị lộ.

- Bưu Tử, anh lập tức mang huynh đệ thủ hạ, đến đối diện tửu điếm Hào Lệ bắt những tên Nhật Bản còn lại, một người cũng không tha.

Sau khi nghe xong được lời nói của Phản Điền Nhị Lang, Phùng tiên sinh trên mặt lộ ra một chút tàn nhẫn, liền phân phó.

- Vâng, tam ca.

Bưu Tử lên tiếng, sãi bước từ trong phòng ra ngoài, gặp loại chuyện như vậy hắn cũng cảm thấy uất ức vô cùng, bây giờ tìm đến chỗ ẩn thân đồng bọn đối phương, tự nhiên là có thù báo thù, có oán báo oán.

- Trương huynh đệ, người ngồi ở đây một chút, tôi ra ngoài gọi điện thoại, cùng mấy người bằng hữu chào hỏi một tiếng.

Bưu Tử mới vừa đi ra phòng VIP riêng, Phùng tiên sinh cũng đứng dậy, cười một cái.

- Tùy ý ngài.

Trương Vĩ thực hiện một dấu tay ra hiệu mời thỉnh nói, hiện tại đã ép hỏi được tung tích đồng bọn Tiểu Thôn Chí Tân, Trương Vĩ coi như là an tâm một chút, ít nhất không cần lo lắng đề phòng, cả ngày sợ hãi người khác giết mình.

- Hô…

Bưu Tử cùng Phùng tiên sinh trước sau đi ra ngoài. Trương Vĩ cũng thở dài nhẹ nhõm, ngồi ở trên ghế có chút xụi lơ, thật ra hắn cũng không hề biểu hiện ra trấn định như thế.

Vào lúc có nên giết Tiểu Thôn Chí Tân này hay không, Trương Vĩ cũng đã có chút chần chờ, không giết Tiểu Thôn Chí Tân thì bản thân mình nhất định bị trả thù, nhưng nếu như giết Tiểu Thôn Chí Tân, lại có thế bị chánh phủ tra được chuyện này có liên quan đến mình hay không.

Trương Vĩ ở trong lòng suy nghĩ mãi, vẫn là quyết định đề nghị Phùng tiên sinh giết chết Lý Chí Tân, dù sao động thủ cũng không phải hắn. Nếu như Phùng tiên sinh cảm thấy xử lý không tốt, tự nhiên sẽ không ở chỗ này động thủ giết người, nếu như Phùng tiên sinh đồng ý muốn giết người, nhất định là hắn có phương pháp xử lý.

Sau khi Trương Vĩ đưa ra đề nghị, Phùng tiên sinh không chút do dự đồng ý. Hiển nhiên cũng không hề để việc này trong lòng, cũng làm cho Trương Vĩ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chứng minh chuyện xử lý này đối Phùng tiên sinh cũng không khó khăn.

Trương Vĩ sống ở Trung Quốc đại lục, cảm thấy chánh phủ đối với chuyện giết người như vậy khẳng định sẽ truy xét được ngọn nguồn, hắn không biết Phùng tiên sinh sẽ giải quyết chuyện này như thế nào, nhưng có thế đã chứng minh Phùng tiên sinh thần thông quảng đại.

Vài phút sau khi Phùng tiên sinh nói chuyện điện thoại xong, ông ta từ từ đi vào, ngồi bên cạnh Trương Vĩ:

- Trương huynh đệ ngươi bây giờ có thế yên tâm, chuyện này đã giải quyết rồi, Bưu Tử cũng chạy tới địa điểm ẩn thân của bọn người Nhật Bản. Tuyệt đối sẽ xử lý sạch sẽ.

- Đa tạ, Phùng tiên sinh.

Trương Vĩ khách khí nói.

Trương Vĩ tuy rằng trong lòng cũng hết sức tò mò, Phùng tiên sinh là giải quyết chuyện này như thế nào đấy, nhưng hắn làm việc trong xã hội hai năm. Cũng hiểu rõ thân thiết người mới quen sẽ hại chết người, sự việc thế nào hắn cũng không muốn tham dự quá nhiều, vì thế Trương Vĩ cũng không mở miệng hỏi đối phương là làm như thế nào.

- Trương huynh đệ, cậu làm thế nào phát hiện Tiểu Thôn Chí Tân kia có vấn đề?

Phùng tiên sinh trong lòng một mực cất cái nghi vấn này, chính là vừa rồi vội vàng xử lý tên Nhật Bản, nên không thế hỏi thăm chuyện này, hiện tại mới nói ra nghi ngờ trong lòng.

- Chúng tôi làm trung gian môi giới bất động sản vì muốn khách hàng mua nhà, thường suy tính tâm lý cùng ý nghĩ khách hàng, vậy nên tôi dùng thời gian rãnh để học phương pháp phân tích nét mặt, như vậy mới có thế tăng số hợp đồng mua hoặc thuê nhà được ký thành công.

Trương Vĩ cũng sớm nghĩ kỹ cái cớ, nói lấy lệ.

- Phương pháp phân tích nét mặt?

Sau khi nghe câu trả lời của Trương Vĩ, Phùng tiên sinh có chút bất ngờ:

- Môn khoa học này ở Mĩ nổi tiếng lắm, trước đó tôi vẫn cảm thấy dựa vào biểu cảm để hiểu nội tâm của người khác giống như trò đùa, không nghĩ rằng hôm nay thật đúng là để tôi mở rộng tầm mắt, ta thấy cậu lợi hại hơn so với bọn giáo viên Mĩ Quốc kia.

- Phùng tiên sinh, ngài quá khen, thật ra tôi cũng chẳng qua là đánh bậy đánh bạ mà thôi.

Trương Vĩ khiêm tốn nói.

- Trương huynh đệ, đừng gọi ta cái gì Phùng tiên sinh, cậu nói như vậy thật là khách khí rồi, mọi người coi như là bằng hữu cùng sinh tử, cậu nếu không chê, cũng như Bưu Tử gọi ta một tiếng Tam ca vậy.

Phùng tiên sinh phất tay áo, thân thiết nói.

- Hảo, vậy sau này tôi gọi ngài là Tam ca.

Trương Vĩ sở dĩ chủ động tiếp xúc Phùng tiên sinh, chính là vì muốn tăng mối quan hệ với đối phương, hiện tại tất nhiên sẽ không cự tuyệt hảo ý của đối phương.

Theo sự biến đổi trong xưng hô, quan hệ của hai người cũng tự động xích gần lại, bắt đầu là chuyện phiếm chung chung, những năm này Phùng Tam luôn ở nước ngoài, có thế coi là người có kiến thức rộng rãi, nói một chút chuyện phong thổ ngoại quốc, cũng đủ làm cho Trương Vĩ nghe một cách say sưa hứng thú, thậm chí trong lòng liền quyết định chủ ý, chờ mình có tiền cũng phải đi ngoại quốc chơi.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free