Phòng Thuật (Dịch) - Chương 458: Hành hung (2)
Bưu Tử cười nói.
- Được, có Bưu ca anh làm chỗ dựa cho tôi, vừa lúc có thế hả cơn tức giận rồi.
Hai người coi như là đồng sinh cộng tử, Lời đáp của Trương Vĩ cũng không có có vẻ quá mức câu nệ.
Sau khi Trương Vĩ cúp điện thoại, liền sãi bước đến chiếc xe Mercedes, từ xa nhìn thất một đại hán đầu trọc vẫy tay với hắn, Trương Vĩ nhanh chóng nghênh đón, gương mặt và lời nói hết sức cảm kích.
- Bưu ca, chuyện lần này thật phảicảm ơn anh, nếu không có anh kịp thời chạy tới, đoán chừng lần này tôi dữ nhiều lành ít rồi.
-Mọi người đều huynh đệ chết sống có nhau cả sao lại khách khí như vậy.
Bưu Tử phất tay áo.
- Được, sau này Bưu ca, có việc gì cần cứ gọi tôi, huynh đệ tuyệt đối không chối từ.
Trương Vĩ nói.
- Tốt.
Bưu Tử đưa tay phải ra vỗ vỗ bả vai, cười nói với Trương Vĩ:
- Huynh đệ, đi qua xem năm tên tiểu tử một chút chứ hả, tôi đoán cũng đã xứ lý xong rồi.
Bưu Tử vừa nói, vừa dẫn Trương Vĩ đi đến chiếc Mercedes, thời gian mới chỉ không được bao lâu, Hoàng Mao Sinh và năm người đều bị đánh ngã trên mặt đất, toàn thân đều bị thương.
Trương Vĩ cùng Bưu Tử đi tới gần, mấy người áo đen lập tức đứng sang một bên, Trương Vĩ nhìn năm người nằm trên đất, vết thương chồng chất, bể đầu chảy máu, chật vật không chịu nổi, không khỏi cười lạnh một tiếng.
- Ôi!!! đây không phải là Sinh ca sao? mặt mũi anh sao vậy, đã có chyện gì chuyện gì xảy ra? Vì sao lại chỗ xanh chỗ tím, chỗ đỏ, tôi đoán chừng mẹ của anh thấy anh cũng không nhận ra được.
- Phì, ngươi là kẻ nhát gan. Sau khi nghe được Trương Vĩ đùa cợt, Hoàng Mao Sinh không nhịn được liền phản bác một câu.
Nhưng mà không đợi Sinh ca nói hết lời, một tên áo đen đã đá vào người hắn một cái, ba tên nữa cũng chạy tới, tỏ ra vẻ hung hăng.
Những người áo đen này đều được huấn luyện chuyên nghiệp, một khi xuất thủ đều không có nguy hiểm đến tính mạng, lại có thế khiến cho đối thủ đau đớn chống chọi, Sinh ca khó có thế chống đỡ, chỉ có thế kêu rên cầu xin tha thứ.
-Đ ừng đánh nữa, tôi sai rồi, cầu xin các ngươi.
Sinh ca và nhóm người của mình chẳng qua là côn đồ mà thôi, căn bản là một đám người không có năng lực, bị đánh một trận đã van xin tham thiết.
- Nói đi, ai phái anh đến đây.
Thấy được mặt mày Sinh ca sưng vù lên, Trương Vĩ cười một cái rồi nói.
- Là tên họ Triệu đấy, Triệu Văn Long phái chúng tôi đến đây.
Hoàng Mao Sanh vô cùng sợ hãi, thành thật khai mọi chuyện cho Trương Vĩ biết.
- Má nó, quả nhiên là hắn.
Nghe được tên Triệu Văn Long, Trương Vĩ sắc mặt lộ ra một chút vẻ âm trầm.
- Cái tên Triệu Văn Long đang ở đâu?
Bưu Tử đi tới trước mặt Sinh ca, dùng chân đá, thẩm vấn hắn.
Sớm đã biết được mọi chuyện, Bưu Tử liền điều tra mạng lưới quan hệ của Trương Vĩ, cũng biết Trương Vĩ là người như thế nào, đồng thời cũng biết rõ thân thế của Triệu Vân Long, muốn thu thập thông tin đối phương cũng không phải việc khó gì.
- Tại… Tại…
Sinh ca sắc mặt lộ ra vẻ khổ sở, khiến cho hắn bán đứng huynh đệ của mình, hắn thật là có chút khó khăn không mở miệng được, lời nói ấp a ấp úng.
- Bịch…
Bưu Tử cũng không kiên nhẫn nghe hắn nói nhiều lời, liền lấy gậy bóng chày trên tay của một người áo đen, nhắm vào ngoài miệng Sinh ca quất một côn, trong nháy mắt máu tươi bắn tung tóe, miệng tóe ra hai cái răng.
- Van cầu các người đừng đánh nữa, tôi đã nói tất cả những gì mình biết rồi, cầu xin mọi người tha cho tôi.
Thỏ gia bị xe Mercedes đụng, người nằm trên đất, cầu khẩn:
- Triệu Văn *** sai bảo chúng tôi, chúng tôi chỉ làm theo lệnh, chỉ cần anh chịu bỏ qua cho chúng tôi, tôi nguyện làm theo lời của anh.
- Hừ, mấy tên côn đồ cũng dám động vào huynh đệ của lão tử, muốn chết à?
Bưu Tử phun một bãi nước miếng, gương mặt khinh thường.
- Lão đệ, anh về nhà trước đi, mọi việc anh không cần phải để ý đến, cái tên Triệu Vân Long kia cứ để tôi lo.
- Bưu ca, tôi hiểu được anh muốn tốt cho tôi, nhưng anh giúp tôi đi giải quyết sự tình, nếu bây giờ tôi không cùng theo để gái quyết mọi việc thì không hay lắm.
Lời nói của Trương Vĩ có chút ngượng ngùng.
- Huynh đệ, mọi việc cứ để tôi lo, không cần bận tâm tới đâu.
Bưu Tử an ủi:
- Tam ca cũng không muốn anh dính liếu vào việc này.
- Được, vậy thì đa tạ Bưu ca rồi.
Trương Vĩ đã hiểu được ý tứ của Bưu Tử, cũng không lại tiếp tục có ý đi nữa, cáo biệt Bưu Tử, sau đó cảm tạ 11 người áo đen còn lại, rồi cáo từ ra về.
- Hắc Tử, chúng ta lên xe đi, hôm nay chúng ta sẽ đi gặp Triệu công tử.
Bưu Tử cười lạnh một tiếng.
- Tốt, Bưu ca.
Hắc Kiếm Bàn Tử lên tiếng, cầm điện thoại lên gọi điện, chỉ trong chốc lát một chiếc xe thương vụ mày đen đã đến.
- Đem ba tên bỏ vào cóp sau, hai tên còn lại áp lên xe thương vụ, bắt bọn chúng dẫn đường cho chúng ta.
Sau khi Bưu Tử giải quyết xong, Sinh ca cùng thỏ gia bị áp giải vào xe, còn ba người còn lại bị nhét vào cốp chứa phía sau, sau đó xe này đi đầu, xe Mercedes đi sau.