Phòng Thuật (Dịch) - Chương 457: Hành hung (1)
- Goodboy
Sau khi chiếc Mercedes đụng bay tên đuổi theo, bên trong buồng xe phát ra một âm thanh, người đụng xe không hề sợ hãi, trái lại giống như cuộc đấu bóng rỗ mỗi khi ghi bàn là tất cả mọi người đều hô hoán.
- Má nó, các ngươi dám đụng phải chúng ta, các người không muốn sống nữa phải không?
Hai tên côn đồ đại đầu thấy được Thỏ gia bị ô tô đụng phải, lớn tiếng kêu mắng lên.
- Ai ôi!!!...
Thỏ gia lúc rượt đuổi vô cùng mạnh mẽ, giờ lại nằm trên đất đau khổ kêu rên.
- Chân của ta, đau chết mất.
- Thỏ tử, tiểu tử ngươi không có sao chứ ?
- Thỏ tử, có bị thương chỗ nào không?
Hai tên côn đồ bịt mặt nhanh chóng chạy tới chỗ thỏ gia,vừa đỡ hắn hắn từ dưới đất lên, vừa ân cần hỏi han.
- Các người dám đụng tới Thỏ ca, ta sẽ không để các người yên đâu.
Bọn đại đầu vốn bị kích động, từ trước đến giờ chỉ là bọn họ đánh người, hiện tại trơ mắt nhìn huynh đệ mình bị đụng phải, trong lòng vô cùng tức giận.
Đại đầu chạy hai ba bước tới cạnh Mercedes, đá một đá vào cửa xe ô tô hô to:
- Má nó, các ngươi ra đây ta bảo.
Ngay tại lúc đại đầu ở chỗ này ra uy, hai người ngồi ở cửa chiếc Mercedes từ từ hạ cửa kính ô tô xuống, ở bên trong xe có tổng cộng 4 người, người ngồi ở ghế điều khiển, bị ánh sáng chiếu vào làm cho chói mắt, ngay lập tức trả đũa bằng việc chiếu đèn xe lại.
- Má nó, dám đụng đại ca của ta bị thương, các không muốn sống nữa phải không?
Hoàng Mao Sinh cũng chạy tới, chỉ vào nam lái xe đầu trọc.
- Ô ô…
Ngay lúc Hoàng Mao Sinh sắp chửi bậy, lại truyền đến hàng loạt thanh âm xe ô tô tăng tốc, Sinh ca cùng nhóm người quay đầu lại nhìn, thấy được hai chiếc Mercedes màu đen nữa đang phóng đến rất nhanh.
Hai chiếc Mercedes dừng lại ở sau lưng năm người, cộng thêm chiếc Mercedes trước mặt tạo thành thế bao vây. Trên hai chiếc Mercedes kia, 8 đại hán liên tiếp bước ra, hiện tổng cộng có 12 người đang bao vây 5 người của Sinh ca ở giữa.
- Các người là ai, muốn làm gì?
Tình hình xảy ra trước mắt, Hoàng Mao Sinh Ca không biết làm sao, đám người áo đen này có dáng vẻ hung dữ. Hắn đang cố trấn định bản thân mình.
- BA~...
Nam tử đầu trọc vỗ tay, vung tay phải lên, trên mặt nở một nụ cười.
- Nói cho bọn họ biết, chúng ta muốn làm gì!
- Bưu ca, chúng tôi là đang chờ câu nói của ca đó. Các huynh đệ chúng tôi đã lâu không hoạt động rồi.
Bưu ca vừa cười vừa hô hào.
- Các huynh đệ, cầm vũ khí lên.
Hắc Kiểm Bàn Tử (tên mập mặt đen) vừa dứt lời, 11 người áo đen đều đồng loạt tuân lệnh rút gậy bóng chày trong xe ra, làm động tác đánh cầu, quất gậy bóng chày trong không trung.
Rồi sau đó tiếng vang hô hào phát ra, khiến cho ai nghe thấy đều vô cùng hoản sợ.
- Các huynh đệ, mọi người đều là cùng lăn lộn trên gian hồ, có gì từ từ nói chuyện, tôi cảm thấy được trong này có thế là có hiểu lầm đó.
Hoàng Mao Sinh Ca quơ hai tay, sắc mặt lộ ra vẻ hoảng hốt.
11 người mặt áo đen bao vậy năm người Sinh Ca ở giữa, cũng không có vội vã động thủ. Mà là có chút hăng hái nhìn xem năm người kia tỏ thái độ như thế nào, điều này khiến cho Sinh ca cùng những người khác lạnh cả người.
-Tôi đi gọi điện thoại, mọi người xử lý chuyện này cho tốt đến khi tôi trở lại.
Bưu Tử phất phất tay với thủ hạ, sau đó quay đầu đi, tiếp đó vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
..
Vừa rồi bị bốn tên đại đầu truy đánh, Trương Vĩ liều mạng chạy về trước, mặc dù là tên Thỏ bị đánh bay, cũng không lập tức dừng lại, mà là sau khi chạy thật xa. Cảm giác không còn ai đuổi giết nữa, mới ngừng bỏ chạy.
Đó cũng không phải nói Trương Vĩ nhát gan, mà là không muốn bị đối phương bắt được, cho dù không bị đánh chết cũng bị lột da, để bảo đảm an toàn của mình Trương Vĩ không dám mạo hiểm đứng lại, chờ đến khi cảm giác đã ở nơi an toàn, hắn mới quay đầu lại quan sát ngọn nguồn chuyện gì đang ra.
Trương Vĩ đứng cách đó không xa, thấy không rõ hiện trường xảy ra mọi chuyện, mới đầu hắn cũng chỉ nghĩ là tai nạn xe cộ thông thường, nhưng nhìn thấy chung quanh xe BMW có nhiều người, lại cảm thấy không giống như là tai nạn xe cộ đơn giản như vậy, cũng không dám tùy tiện đi tới.
- Reng reng reng…
Ngay lúc Trương Vĩ chuẩn bị rời đi, tiếng chuông điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên, Trương Vĩ lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra cầm trên tay, xem xét danh tính của người liện lạc trên màn hình, hắn không khỏi giật cả người thốt lên kêu thành tiếng.
- Bưu ca.
- Bưu ca vì sao lại gọi điện thoại lúc này, chẳng lẽ bọn người này là do hắn dẫn đến.
Trương Vĩ nhìn chiếc xe Mercedes, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, thầm nói.
- Xin chào, Bưu ca.
Trương Vĩ bấm nút màu xanh trả.
- Huynh đệ, tốc độ vừa rồi có thế thay thế Lưu Tường tham gia thế vận hội Olimpic rồi, ha ha…
Bưu Tử trêu ghẹo trong điện thoại.
- Bưu ca, khiến cho anh chê cười, việc này là lần đầu tiên tiểu đệ nếm trải, khó tránh khỏi có chút hoảng sợ.
Sau khi nghe Bưu Tử nói, Trương Vĩ hoàn toàn an tâm, dùng giọng buông lỏng để trả lời.
- Được rồi, cậu qua đây đi, vừa vặn tự tay dạy dỗ một chút, năm tên côn đồ vừa truy sát cậu hồ nãy đấy.