Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 456: Cuộc chiến truy đuổi (2)

Một nhóm người sãi bước đuổi kịp Trương Vĩ, rồi sau đó chạy lên trước mặt của Trương Vĩ, Trương Vĩ ngẩng đầu lên nhìn năm người một cái.

- Anh, các anh là ai? Sao lại cản đường tôi.

- Lão tử là người không thế trêu chọc.

Hoàng Mao Sinh ca vượt đẩy đám người bước ra, nghiêng cái mặt nói chuyện, ngữ khí vô cùng hung hăn.

- Tôi đâu có quen biết các anh, cũng không làm gì để chọc giận các anh.

Trương Vĩ thấy được năm người ở trước mặt mình có vẻ không thân thiện, thử dò xét.

- Anh không làm gì chọc giận chúng ta, nhưng anh đã chọc tức người không nên chọc, nên hôm nay lão tử đặc biệt tới gặp anh.

Sinh ca vừa nói, vừa đi về phía Trương Vĩ, nắm vạt áo Trương Vĩ, uy hiếp.

- Buông ra, đừng có mà đụng chân đụng tay nha.

Trương Vĩ vung tay phải lên, trực tiếp đẩy tay của đối phương ra.

- Ôi!!! A, tiểu tử này gan to thật đó, thật là thú vị.

Sinh ca sắc mặt trầm xuống, lời nói đầy âm dương quái khí:

- Anh trước mặt ở Sinh ca ta rất lợi hại đấy, thật không có mấy người được thế.

- Sinh ca, tiểu tử này dám qua mặt của anh, dám ở đây lớn mồm, để chúng tôi cho hắn một bài học.

Một tên đầu to vừa xắn một bên tay áo, vừa nói.

- Sinh ca, tiểu tử này dám láo xược, chúng ta cho hắn một trận đi!

Một người dáng dấp có chút anh tuấn, có vài phần hơi hám cường đạo, một nam nhân mặc quần đỏ cũng nói theo.

- Nghe được rồi chứ, tiểu tử kia.

Sinh ca dùng tay nắm lấy cổ áo Trương Vĩ, uy hiếp nói:

- Sinh ca tôi nói một câu, là có thế giết chết mày đó.

- Đúng rồi Sinh ca, anh muốn thế nào thì trực tiếp nói đi.

Trương Vĩ tránh tay của đối phương đang chỉ vào mặt mình.

- Rất đơn giản, ngoan ngoãn đi cùng chúng tôi một chuyến, lão đại của chúng tôi muốn gặp anh.

Hoàng Mao Sinh vênh váo hò hét.

- Vậy nếu như tôi không đi thì sao?

Trương Vĩ hỏi.

- Đừng ở đó nói nhảm nhiều như vậy, anh cho mình là tài giỏi sao?

Hoàng Mao Sinh vừa mắng, vừa đưa tay phải ra tóm lấy tóc Trương Vĩ, muốn dạy dỗ cho Trương Vĩ một bài học.

- Đ! mẹ mày.

Trương Vĩ thấy được Hoàng Mao Sinh tới túm tóc mình, tay phải dùng sức đẩy cánh tay của hắn ra, nâng chân phải lên đá vào bụng Hoàng Mao Sinh một cái làm cho hắn không kịp phản ứng, văng ngược ra ngoài.

- A…

Hoàng Mao Sinh la lên lên một tiếng sau đó té xuống đất, bưng bụng lăn lộn kêu la, hắn căn bản cũng không có nghĩ tới, Trương Vĩ lại dám chủ động đá mình.

Trương Vĩ tuy rằng đã có luyện quyền anh, dù sao vẫn còn mù mờ, đối phó với một hai người còn có thế, nếu như hắn cùng năm người đánh nhau, vậy cũng chỉ có bị đánh bầm dập mà thôi, thấy được mọi chuyện không thuận lợi, trực tiếp xoay người một cái liền bỏ chạy.

- Đau chết mất, bắt tên đó lại cho ta, ta giết chết hắn!

Sinh ca vừa ôm bụng, vừa la mắng.

- Sinh ca, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt hắn về cho ca.

- Ngươi còn ở chỗ nào nói nhảm gì vậy, đuổi theo hắn cho ta!

Thấy được Trương Vĩ càng chạy càng xa, Sinh ca nhanh chóng quát mắng bốn người còn lại một tiếng.

- Đi.

- Đuổi theo. Sau khi Hoàng Mao Sinh lên tiếng, bốn người còn lại lập tức đuổi theo, một bên truy đuổi, còn một bên uy hiếp:

- Tiểu tử kia, dám đá Sinh ca của chúng ta, bắt được nhất định chặt chân của ngươi.

Trương Vĩ cũng mặc kệ lời hô to phía sau, hắn chỉ vùi đầu chạy về phía trước, dựa vào bản thân mình chạy trước những người khác, vừa rồi vẫn còn chút men say nhưng bị hù đến tỉnh luôn rồi.

- Má nó, dám chạy đua với ta hả, hắn không sợ chết sao?

Tên nam nhân mặc quần đỏ, cặp chân chay như bay, vừa đuổi theo, vừa la mắng, hắn cũng là người chạy nhanh nhất .

- Con thỏ, ta sẽ đuổi kịp ngươi.

- Con thỏ,xem thử ngươi có bản lãnh tới đâu.

- Con thỏ, tiểu tử thối kia? Ngươi chết chắc rồi.

Còn lại ba tên tiểu lưu manh, vừa chạy theo phía sau, vừa la hét.

- Cái tên tiểu tử kia chaỵ nhanh thật.

Khoảng cách giữa Trương Vĩ và bọn người kia tuy đã rút ngắn hơn rồi, nhưng tốc độ thì không giảm một chút nào, hai tên lưu manh chạy nhanh nhất, trong miệng còn gào thét:

- Tiểu tử, chúng ta mà đuổi kịp được ngươi, nhất định phải tự tay cho ngươi một trận.

- Tao đếch # $&*...

Trương Vĩ quay lại mắng một câu, hắn tuy rằng không quay đầu nhìn, nhưng cũng có thế cẩm nhận được, tiếng bước chân của bọn người côn đồ ngày càng gần, trong lòng cũng không khỏi có chút lo lắng.

- Má nó, dám mắng ta, xem ta đuổi kịp ngươi, sẽ xé rách miệng của ngươi ra.

Thỏ gia vừa hô hoán, vừa truy đuổi, khoảng cách với Trương Vĩ ngày càng bị rút ngắn.

- Ô ô…

Trong lúc truy đuổi, bỗng có âm thanh của tiếng ô tô vang lên, rồi sau đó mọi người không thế tin được vào mắt mình, một chiếc Mercedes màu đen từ phía sau chạỵ vọt ra.

Chiếc Mercedes màu đen dường như mọc thêm con mắt, dọc theo quỹ tích đường vòng cung, xông về phía tên nam nhân mặc quần đỏ, hơn nữa ô tô cũng không có giảm tốc độ.

- Bịch…

Một tiếng đụng phải vang lên, tên nam nhân mặc quần đỏ, trực tiếp bị Mercedes màu đen đụng phải bay ra ngoài, không truy đuổi Trương Vĩ được nữa, té xuống đất khóc thét lên.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free