Phòng Thuật (Dịch) - Chương 465: Thuyên chuyển. (1)
Bên trong một nhà xưởng ở ngoại ô Bắc Kinh, trong không gian diện tích hơn 100 mét vuông, có mười mấy người thường lui tới, trong đó tám gã mặc áo đen ngồi vây quanh ăn nướng, uống bia, bất chợt có vài tiếng cười mắng.
Cách tám gã đại hán áo đen đó không xa, còn có mười nam tử bị buộc dây thừng treo trên không trung, cả người quấn băng gạc đều thấm ướt đẫm máu đỏ, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tám gã áo đen đều là thủ hạ của Bưu Tử đầu trọc, trong mười người bị treo ở nhà xưởng còn có Triệu Văn Long, Tam Pháo cùng tay chân Tam Pháo, phía dưới tám gã áo đen ăn uống no say, phía trên những người bị đánh đau đớn rên la cầu xin, tạo ra 2 khung cảnh đối lập.
Trong tám gã áo đen này thì thủ hạ đắc lực nhất của Bưu Tử đầu trọc là Hắc Tử, hắn đi theo Bưu Tử rất nhiều năm, có thế nói tuyệt đối trung thành, một lòng một dạ đi theo Bưu Tử, những kẻ rơi vào tay hắn không chết cũng phải trầy da tróc vảy.
- Ách…
- Còn dư lại nửa chai bia tươi, Hắc Tử uống một hơi hết sạch, đứng dậy, xoa cái bụng, cười nói:
- Ăn no rồi, uống xong rồi, chúng ta nên vận động một chút.
Giọng nói Hắc không lớn, nhưng cũng truyền đến lổ tai mười người bị treo, mười người bị treo vô cùng lo sợ, hướng về Hắc Tử với ánh mắt sợ hãi, không biết bọn họ sẽ bị hành hạ như thế nào.
Hắc Tử vươn tay dũi lưng, không hề đi về phía mười người bị treo, mà là xoay người đi ra bên ngoài nhà xưởng, không nhanh không chậm đi tới xe thương vụ, mở cửa xe chui vào, tại thùng xe tìm kiếm một số thứ, lúc đi ra trên tay có cầm một dụng cụ gì đó.
Sau khi Hắc Tử đi ra nhà xưởng, khiến cho mười người bị treo ở bên trong nhà xưởng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà không quá 2 phút thấy được Hắc Tử lại đi trở về, hơn nữa trong tay còn cầm một vật.
Mười người bị treo dần hiểu được, Hắc Tử mới vừa đi ra ngoài không phải là đi tản bộ, mà đi lấy công cụ, nhìn về phía hắn cầm trong tay thứ gì đó. Mười người này không khỏi bị dọa cho hoảng sợ nhảy dựng lên, chính là ống kim tiêm lớn bằng cánh tay con nít.
- Các ngươi bị treo cả buổi tối rồi, tay chân đoán chừng cũng đều đã tê rần rồi chứ hả, tôi cho các ngươi vận động một chút nha, ha ha.
Hắc Tử cười hắc hắc, lộ ra gương mặt với nụ cười vô hại.
- Trong số các ngươi ai là người đầu tiên đây?
- Hắc Tử ca, chúng ta biết sai rồi, anh bỏ qua chúng tôi lần này đi.
Thấy được Hắc Tử trong tay có ống tiêm lớn, Tam Pháo không nhịn được cầu xin tha thứ.
- Tam Pháo, anh là lão đại của bọn họ, anh là người đầu tiên đi.
Trên mặt Hắc Tử lộ ra vẻ hưng phấn. Đi tới trước mặt Tam Pháo, vuốt quần trên đùi hắn lên, rồi sau đó rút trong túi ra ống tiêm plastic.
- Hắc Tử ca, anh muốn làm gì?
Thấy được Hắc Tử cầm ống chích, hướng về đùi của mình đâm, Tam Pháo nhanh chóng đưa chân qua một bên, trên mặt có chút sợ hãi.
- Mẹ mày đừng lộn xộn. Bằng không trúng vào người lão nhị, lão tử đây không chịu trách nhiệm đâu.
Hắc Tử vừa nói, vừa đè chân Tam Pháo xuống, cắm mũi tiêm vào trên đùi hắn, rồi sau đó bắt đầu hút máu tươi của Tam Pháo.
Hắc Tử mặc kệ mọi việc, dùng ống chích hút hơn phân nửa ống, lúc này mới hài lòng rút mũi tiêm ra, nhìn Tam Pháo hỏi:
- Cảm giác như thế nào đây?
- Hắc Tử ca, mất máu quá nhiều thì tôi sẽ chết đấy Sắc mặt Tam Pháo có hơi trắng bệch.
- Anh yên tâm. Không chết được đâu, tôi chính là xem anh bị treo, sợ anh huyết mặt không thông thuận, giúp anh cường gân hoạt huyết ấy mà.
Hắc Tử vừa nói, vừa xách một cái ghế đến. Rồi sau đó đứng ở trên ghế, mũi châm lần nữa cắm vào cánh tay Tam Pháo, lấy máu tươi từ trong ống tiêm bơm vào.
Chín người còn lại bị treo ở trong xưởng, sau khi thấy được Hắc Tử hành động, trong lòng lập tức sinh ra hai chữ:
- Biến thái.
Không bao lâu, nửa cái ống máu tươi lại từ từ được bơm vào cơ thế Tam Pháo, tuy rằng phương thức này chưa chắc đau đớn nhiều, nhưng là lại làm cho người xem một loại cảm giác rợn cả tóc gáy, ở nơi này bọn họ bị xem là chuột bạch để làm thí nghiệm.
- Mọi người đừng nóng vội, chúng ta từng cái từng cái một, bảo đảm cho các ngươi máu sẽ thông suốt.
Hắc Tử đi tới trước mặt Triệu Văn Long cười nói:
- Triệu công tử, hiện tại để tôi phục vụ anh.
- Hắc Tử lão đại, anh đừng như vậy, anh muốn bao nhiêu tiền tôi đưa cho anh …
Triệu Văn Long có chút hoảng sợ nói to lên, chỉ có điều còn chưa nói hết, cảm nhận được trên đùi bị mũi kim đâm vào.
..
Hôm nay là ngày cuối tuần, lấy tư cách trợ lý công ty của Lý Mông Dao, cũng không cần đi làm Nhã Uyển cửa hàng, ngồi ở biệt thự trong vườn hoa xem tạp chí, gió đưa hương hoa bay phảm phất, mỹ nhân như tranh vẽ, thích ý như thơ.
Đúng lúc này, Hướng Tú Lan từ trong biệt thự đi ra, trong tay còn bưng một cái khay, để trên bàn bên cạnh Lý Mông Dao.
- Bảo bối, mẹ đem cho con một chút súp, con nếm nếm thử, xem có ngon không?
- Mẹ ở nhà nghỉ ngơi, tại sao phải tự mình xuống bếp cho vất vả.
Lý Mông Dao buông tạp chí trong tay xuống, tựa vào người của Hướng Tú Lan, gắt giọng.
- Có gì mà vất vả, suốt cả ngày cứ quanh quẩn trong nhà, buồn chán lắm.
Hướng Tú Lan thở dài một cái.
- Mẹ, hình như ba quá mệt mỏi, con muốn ba nghỉ ngơi một chút.
Lý Mông Dao khuyên giải.
- Hừ, ba cô về tâm tư, tôi còn không biết sao? Ông ấy chỉ lo sự nghiệp của mình, căn bản là không có nghĩ tới cảm nhận của tôi.
Hướng Tú Lan hừ lạnh một tiếng.
- Mẹ ở nhà nghỉ ngơi có cái gì không thích thì cứ nói con.
Lý Mông Dao nháy mắt, thầm nói.