Phòng Thuật (Dịch) - Chương 466: Thuyên chuyển. (2)
- Được rồi, không đề cập chuyện này nữa, con nếm thử súp có ngon không? nếu như con thích, mỗi ngày mẹ sẽ nấu cho con ăn.
Hướng Tú Lan nhìn con gái, không hề có vẻ kiêu căng của một tổng giám đốc công ty, mà giống một bà chủ trong gia đình hơn.
- Dạ, mùi vị rất ngon, nhưng mà dường như hơi ngọt.
Lý Mông Dao nếm thử một miếng, thản nhiên nói.
- Vậy lần sau mẹ không cho đường, nguyên liệu để hầm canh vốn đã có vị ngọt.
Hướng Tú Lan cũng uống một ngụm, gật gật đầu.
- Mẹ, mẹ nêm nếm thật là ngon, lần đầu tiên con ăn món này mà ngon đến vậy.
Đôi mắt đẹp của Lý Mông Dao chớp chớp, làm nũng.
- Cô không cần nịnh hót tôi.
Hướng Tú Lan dùng ngón tay chỉ chỉ con gái đầu, cười mắng.
Hai mẹ con nói mấy câu thân thiết, Hướng Tú Lan xoay chuyển đề tài câu chuyện.
- Bảo bối, con làm việc ở cửa hàng như thế nào rồi?
- Cũng không tệ lắm. Các đồng nghiệp đối với con rất tốt.
Lý Mông Dao thả cái thìa trong tay ra, đáp Hướng Tú Lan.
- Con ở cửa hàng làm việc một thời gian rồi, công việc trợ lí chắc cũng đã quen rồi chứ?
Hướng Tú Lan hỏi.
- Mẹ, con cũng là tốt nghiệp đại học danh tiếng, cái vị trí trợ lí sao có thế làm khó con được.
Lý Mông Dao giận trách.
- Vậy thì tốt.
Hướng Tú Lan cười cười.
- Bảo bối, con phải cố gắng làm việc cho tốt, mẹ muốn tháng sau con thăng nhiệm trợ lý khu vực, con cảm thấy như thế nào?
- Mẹ cho con tới cửa hàng nào?
Lý Mông Dao hiếu kỳ.
- Nữ nhi ngốc sẽ đến khu Hải Tử Loan, trợ lý khu Phong Độ Bách Lâm điếm.
- Mẹ, nhanh như vậy con được thăng chức. Có thế bị Hướng Trình Hâm cũng như các nhân viên khác không đồng ý.
Trong lời nói của Lý Mông Dao có chút lo lắng.
- Con yên tâm đi, trợ lý nghiệp vụ cửa hàng không phải là một hệ thống, cũng không có sức cạnh tranh lớn như vậy, chỉ cần con có thể nhanh chóng thích ứng công việc, sẽ không có người nói xấu.
Hướng Tú Lan giải thích.
- Vậy tốt. Con nghe lời của mẹ.
Lý Mông Dao trầm tư một lát, gật gật đầu.
- Mẹ, Trình Hâm đột nhiên tới làm quản lí khu vực, rất nhiều điếm trưởng đều không phục dùng hắn, rất có thế là có vấn đề trong chuyện này.
- Chỉ cần công trạng khu vực Hải Tử Loan không tốt, khi hắn đã ổng định vị trí quản lý mà công trạng trong khu vẫn giảm không phanh, thì Trình Gia cũng không thế giữ được ghế của hắn.
Hướng Tú Lan cười nói.
- Trình độ học vấn cao, cũng không thế đại biểu hết thảy, Mĩ Quốc cũng không phải là Trung Quốc.
..
Sau khi quét dọn vệ sinh nhà ở khu biệt thự Nhạc Thanh, Trương Vĩ và Vương Mẫn liền đi ra ngoài mua sắm gia cụ, đồ điện, Trương Vĩ là người có vẻ sĩ diện, cũng không quá am hiểu việc trả giá, nhưng có Vương Mẫn ở bên cạnh kiểm định, nên giúp cho hắn không tiêu uổng phí quá nhiều tiền.
Nhà được trang trí bởi màu trắng là chủ yếu, hai người đi dạo một buổi chiều, mua thêm đi một ít gia cụ nữa. Chờ người của công ty dọn dẹp nhà hỗ trợ trang trí xong cũng gần tám giờ đêm rồi.
Trương Vĩ đi vòng quanh nhà một vòng, trước kia căn phòng trống rỗng nhưng giờ đây đã được trang trí và sắp xếp ngăn nắp, Trương Vĩ đem tin tức mua nhà nói cho cha mẹ. Chuẩn bị hai ngày nữa bọn họ nhận được tin vui sẽ lên chung vui cùng với Trương Vĩ.
Trương Vĩ từ phòng ngủ đi tới phòng khách, thấy được Vương Mẫn cúi người lau chùi bàn trà mới mua, bóng lưng thướt tha hướng về phía bản thân mình.
Nhìn thấy hình ảnh ấy, Trương Vĩ không khỏi nhìn chăm chú, rồi sau đó mới đi tới cạnh ghế sa ***.
- Vương Mẫn, cô đã đi theo tôi một ngày, ngồi xuống nghỉ ngơi đi chứ.
- Anh còn nói nữa? Người ta ngày hôm nay mệt chết đi được, anh làm như thế nào thì làm nhưng khao tôi một bữa nha.
Vương Mẫn đứng dậy, nhìn Trương Vĩ chớp chớp mị nhãn, giận trách.
Trương Vĩ nhìn sắc trời bên ngoài, lại nghe Vương Mẫn giọng nũng nịu, sắc mặt nở một nụ cười.
- Tôi nhớ được dưới lầu có một nhà hàng Duyên Mộng, vậy thì tôi mời cô đi ăn cơm.
- Nhà hàng Duyên Mộng! Đó không phải là nhà hàng dành cho tình nhân sao?
Vương Mẫn trên mặt lộ ra một chút đỏ hồng, gắt giọng:
- Anh thiệt là, người ta giúp anh cả ngày, anh đùa giỡn với người ta.
- Tôi nghe mọi người nói thức ăn ở đó ngon lắm đấy, chúng ta cùng đi chứ.
Trương Vĩ trong mắt lóe lên một chút tinh quang.
- Tôi cũng chưa bao giờ tới đó ăn cơm, thời gian không còn sớm, tôi phải đi về rồi.
Vương Mẫn cũng là một nữ nhân thành thục, cô ta hiểu biết rất rõ tâm tư của nam nhân, càng không lấy được sẽ càng thêm quý trọng.
Sau khi, Vương Mẫn mới vừa đùa Trương Vĩ một phen, lại cố ý cự tuyệt lời mời của Trương Vĩ chính là muốn cho hắn có cảm giác này.
- Được thôi, nếu cô không muốn đi thì thôi.
Trương Vĩ biến sắc, thở dài một cái.
- Tôi đưa cô về.
- A… Tốt.
Sau khi nghe Trương Vĩ nói, Vương Mẫn sửng sốt một chút, suy nghĩ của nàng và Trương Vĩ hoàn toàn khác nhau, dựa theo cô ta phỏng đoán, mặc dù bản thân mình cự tuyệt Trương Vĩ, Trương Vĩ sẽ mời cô ta một lần nữa, hoặc là thỉnh cầu đi ăn ở nhà hàng khác.
Nhưng mà Trương Vĩ lại không làm như vậy, ngược lại thuận tay đẩy thuyền muốn đưa cô ta đi, đồng thời không có một chút níu giữ trong giọng nói, ngược lại khiến cho cô ta trong lòng có chút bất an, thầm nói:
- Chẳng lẽ là hắn không hiểu ý của ta, giờ Trương Vĩ tức giận rồi ta phải làm sao đây?
- Vương điếm trưởng, xin mời.
Vào lúc Vương Mẫn thấp thỏm lo âu, Trương Vĩ đưa tay ra mời thỉnh, nàng đi ra cửa phòng, trên đường hai người không nói một câu.
Sau khi đưa Vương Mẫn đến nơi, Trương Vĩ trên mặt hiện lên một chút nụ cười, thầm nói:
- Đấu trí với ta, cô còn quá non lắm, xem ai chơi ai nào!