Phòng Thuật (Dịch) - Chương 476: Cho vay thế chấp (2)
Nếu như công ty không thế cung cấp dịch vụ cho vay thế chấp, khách hàng căn bản không có năng lực mua phòng ốc, rất có thế không đi tìm công ty của hắn mua nhà, như vậy không chỉ không kiếm được tiền cho vay thế chấp, còn có thế mất rất nhiều khách hàng.
Cho vay thế chấp là một con đường kiếm tiền khác của công ty, hơn nữa ích lợi cũng vô cùng phong phú, chỉ có điều Trương Vĩ hiện tại cũng không có quan hệ ngân hàng, căn bản là không có biện pháp thành lập nghiệp vụ này.
Đã có chuyện cho vay thế chấp này, tâm tư uống rượu của Trương Vĩ cũng phai nhạt rất nhiều, khoảng chín giờ liền chuẩn bị rời đi trước, cùng các nghiệp vụ viên chào một tiếng, đồng thời sau khi thanh toán tiền, một rời khỏi Tụ Phúc Trai.
Đã đến chín giờ tối rồi, Trương Vĩ cũng không định trở về tiểu khu Nhã Uyển, mà là chuẩn bị đi đến ở biệt thự Nhạc Thành một đêm, tuy rằng đã mua biệt thự, cũng đặt mua đồ gia dụng, đồ điện được rồi, nhưng Trương Vĩ vẫn không lo ở.
Trương Vĩ phải lái xe về Trung Vĩ môn điếm trước, đang trên đường trở về Trung Vĩ môn điếm, hắn một mực suy tính chuyện cho vay thế chấp, hạng mục này đúng là một đường kiếm tiền, nhưng hắn nghĩ nát ốc vẫn không tìm được người có năng lực quan hệ với ngân hàng.
Trương Vĩ đang cúi đầu khổ tư, đột nhiên có một thanh âm nũng nịu ngọt ngào, kèm theo là tiếng giày cao gót, từ phía sau lưng Trương Vĩ vang lên:
- Trương tổng, chờ tôi một chút.
Trương Vĩ quay đầu về phía sau xem xét, là Vương Mẫn đuổi theo, hai vú trước ngực đang rung rung, lay động, một đôi Ngọc Thố màu trắng như ẩn như hiện, rất là mê người.
- Hả
Ngay lúc Vương Mẫn chạy tới trước mặt Trương Vĩ, giày cao gót dưới chân đột nhiên nghiêng một cái, thân thế mềm mại đột nhiên mất thăng bằng, ngã về trước người Trương Vĩ, trong miệng phát ra một tiếng kêu thảm.
- Ấy.
Thấy Vương Mẫn ngã sấp xuống trước mặt mình, Trương Vĩ tự nhiên không thế thờ ơ, chạy vội vươn tay đở thân thế của nàng, một tay ôm ngực cô ta.
Trương Vĩ duỗi tay phải của mình ra, từ phía sau lưng ôm eo thon của Vương Mẫn, tay trái từ phía trước đỡ bả vai của nàng, vậy mới đỡ được Vương Mẫn sắp ngã sấp xuống, nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh, hai người đụng vào nhau khá mạnh.
- Vương điếm trưởng, cô không sao chứ?
Trương Vĩ ân cần hỏi han.
- A, chân của tôi trật khớp rồi.
Vương Mẫn ngẩng đầu lên nhìn Trương Vĩ một cái.
- Tôi giúp cô, thử xem còn có thế đi không?
Trong mắt Trương Vĩ lóe lên một chút ánh sáng vàng.
- Đau, một bước đi liền đau, chân trái hoàn toàn không có khí lực.
Trên mặt Vương Mẫn lộ ra một tia thống khổ.
- Không sao, tôi giúp cô đi tới Trung Vĩ môn điếm, lái xe đưa cô về nhà vậy.
Trương Vĩ cười cười.
- Có làm phiền anh hay không vậy?
Vương Mẫn có chút ngượng ngùng.
- Không sao, cô bị trặc chân rồi, tôi cũng không thế mặc kệ cô.
Trương Vĩ nói.
Vậy thì phiền Trương tổng rồi vậy.
- Nên phải thế.
Trương Vĩ thuận miệng lên tiếng, tay phải ôm eo thon Vương Mẫn, dùng sức nhắc tới, đồng thời chia sẻ sức nặng đối phương, cũng làm cho hai thân thế càng thêm chặt.
Vào lúc Trương Vĩ giúp Vương Mẫn đi bộ, có thế ngửi được trên người đối phương mùi thơm nhàn nhạt, cảm nhận được nhiệt độ cùng thân thế mềm mại đối phương, nhất là hào nhũ bên trái Vương Mẫn, gắt gao đặt ở ngực Trương Vĩ, loại mềm nhũn đó, đẫy đà mê hoặc, khiến cho Trương Vĩ hận không thế sờ lên một cái.
Hai người đang trên đường đi Trung Vĩ môn điếm, đều hết sức ăn ý giữ vững trầm mặc, nhưng loại tứ chi tiếp xúc thân mật này, dường như trong lúc vô hình kéo gần lại quan hệ của hai người.
Sau mấy phút, Trương Vĩ đỡ Vương Mẫn đi tới Trung Vĩ môn điếm, mở cửa xe Maserati, dìu cô ta vào chỗ cạnh tài xế, còn hắn ngồi chỗ điều khiển.
- Đúng rồi, cô không phải mới vừa nói, tìm ta có việc sao?
Trương Vĩ một bên hỏi, một bên khởi động ô tô.
- Vậy à, là một vài chuyện công việc, vừa rồi nhéo đến chân rồi, cũng chưa có lo lắng.
Vương Mẫn nói lấy lệ một câu, lập tức chuyển đề tài câu chuyện.
- Trương tổng, chiếc xe này của anh thật đẹp nha? Không biết tôi khi nào mới có thế mua được một chiếc.
- Chỉ cần cô làm việc tốt, sẽ có cơ hội.
- Mấy tháng trước, hai chúng ta còn ở tầng hầm cách có vách tường, nhưng hiện tại đã hoàn toàn là người của hai thế giới rồi.
Lời nói của Vương Mẫn phát ra từ nội tâm, gương mặt cảm khái.
- Cô nếu hoài niệm ngày cùng ta cách một tường, cô đêm nay có thế đến chỗ tôi, không phải lại là người của một thế giới rồi hả?
Trương Vĩ cười nói.
Quên đi, nhà anh đắt như vậy, tôi có thế đóng không nổi tiền mướn phòng.
Vương Mẫn hờn dỗi một tiếng.
Yên tâm đi, tôi cũng không phải là người nhỏ mọn như vậy, nếu người mỹ nữ như cô muốn ở, tôi có thế cho cô miễn phí.
- Trương tổng, người ta cho anh là chính nhân quân tử đó? Không nghĩ tới anh cũng không phải người tốt lành gì.
Đôi mắt đẹp của Vương Mẫn thoáng nhìn, nghiêng qua nhìn Trương Vĩ một cái.
Trương Vĩ cười cười, cũng không trả lời, một đá đạp chân ga, ô tô chạy trên đường lớn tốc độ cao, chạy thẳng tới khu biệt thự Nhạc Thành…