Phòng Thuật (Dịch) - Chương 477: Sự dụ hoặc trong thang máy (1)
Sau 20 phút, Trương Vĩ lái ô tô chạy tới khu biệt thự Nhạc Thành, vào lúc ô tô đến gần tiểu khu, Vương Mẫn quan sát cảnh vật chung quanh một chút.
- Anh không phải muốn đưa tôi về nhà sao? Sao chạy đến chỗ của anh rồi?
- Vậy à, thật xin lỗi nha, tôi tự nhiên lại chạy đến khu biệt thự Nhạc Thành, đã quên việc đưa cô về nhà rồi.
Gương mặt Trương Vĩ áy náy.
- Anh là thật đã quên, hay là cố ý?
Vương Mẫn có chút nhăn nhó.
- Tôi đúng là đã quên.
Gương mặt của Trương Vĩ thành khẩn, lập tức lại hỏi ngược lại:
- Đúng, cô nếu biết tôi đi lầm đường, sao không nhắc nhở tôi?
- Tôi vừa rồi bị đau chân, vốn không để ý đường đi.
Đôi mắt đẹp của Vương Mẫn chuyển một cái.
- Ha ha, vậy cũng hợp tình hợp lý.
Trên mặt Trương Vĩ lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Từ lúc Vương Mẫn uốn éo chân, Trương Vĩ thấy trong mắt nàng lóe lên một luồng sáng vàng, đã biết Vương Mẫn hẳn là đang nói dối, lập tức sử dụng năng lực Độc Tâm Thuật với nàng, phát hiện Vương Mẫn chân cũng không hề bị đau.
Ngoại trừ hai điểm này ra, còn phát hiện thêm tâm ý nàng, Vương Mẫn vì bảo vệ chức vị điếm trưởng, lại muốn dùng sắc đẹp dụ dỗ Trương Vĩ, mới có cảnh tượng té ngã vừa rồi.
Vì thế, Trương Vĩ mới trực tiếp lái xe chạy tới khu biệt thự Nhạc Thành, Vương Mẫn trên đường đi cũng không ngăn cản, nếu Trương Vĩ nếu vẫn không rõ ý của đối phương, vậy là hắn đã sống vô dụng trong nhiều năm như vậy.
Nếu cô cũng tới rồi, không bằng đi vào nhà tôi ngồi một chút đi, tôi mới mua thêm hai bộ gia cụ, muốn nghe ý kiến của cô.
Trương Vĩ mời nói.
- Trương tổng, đã trễ thế như vậy, dường như không được tốt lắm.
Ánh mắt Vương Mẫn lập lòe, hai tay đan vào một chỗ, dường như nội tâm đang kịch liệt vùng vẫy.
Vương Mẫn có thể đi theo hắn đi tới khu biệt thự Nhạc Thành. Đã biểu lộ thái độ Vương Mẫn, Trương Vĩ hiện tại cần phải làm là chủ động một chút, nữu nữu niết niết cũng không phải tác phong một người nam nhân.
- Đi thôi, tôi đỡ cô đi lên.
Trương Vĩ chạy ô tô đến ga ra, từ trong buồng lái đi ra. Mở ra cửa chỗ kế tài xế, đưa tay trái ra mời.
- Được thôi.
Vương Mẫn chần chờ một lát, hít sâu một hơi, đưa tay trái ra ngoài.
Tay trái Trương Vĩ nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn cua Vương Mẫn, rồi sau đó tay phải đưa tới hông của nàng. đỡ cô ta từ trong ôtô đi ra, đồng thời thuận tay đóng cửa xe lại, sau đó mới dẫn Vương Mẫn rời khỏi hầm gửi xe.
Trương Vĩ giúp Vương Mẫn đi vào trong thang máy, bởi vì hiện tại đang ở tầng ngầm thứ hai, chỉ có hai người bọn họ trong thang máy, sau khi bấm nút tầng 36. Trương Vĩ đỡ cô ta đi tới góc thang máy, còn thang máy cũng đang chậm rãi đi lên.
- Leng keng…
Lúc đến tầng một trên mặt đất, thang máy đột nhiên ngừng lại, từ bên ngoài có mấy cư dân vào, trong thang máy lập tức người nhiều hơn.
Sau khi tất cả mọi người lên thang máy, thang máy tiếp tục đi lên, còn tay phải Trương Vĩ cũng không yên. Tay phải của hắn ôm bên hông Vương Mẫn, bắt đầu vuốt ve thịt mềm bên hông Vương Mẫn.
- Ừ…
Tay phải Trương Vĩ cử động, khiến cho Vương Mẫn cả người mềm nhũn, thân mình chấn động, trong miệng phát ra một tiếng rên khẽ, có chút mất tự nhiên vặn vẹo thân mình.
Dường như là thấy Vương Mẫn không có chống cự, tay phải Trương Vĩ bắt đầu di động xuống dưới, dừng lạo ở đồn biện phía bên phải Vương Mẫn, năm ngón tay lâm vào bên trong mông thịt đẫy đà, khe mông mềm mại, hắn vuốt ve, xoa nắn, cầm phía dưới. Biến ảo các loại hình dáng.
Hành động Trương Vĩ lớn mật như thế, khiến cho Vương Mẫn tỏ ra khá kinh ngạc, trên cặp mông xúc cảm khác thường, làm cho nàng không nhịn được muốn đẩy Trương Vĩ ra, nhưng là lại không có cách nào đấu tranh lại. Chỉ có thế để cho Trương Vĩ tùy ý hành động.
Thấy được Vương Mẫn hơi hơi cúi đầu, trên cổ hiện ra một chút ráng mây đỏ, vẫn dán chặt thân thế của mình, tay phải Trương Vĩ càng thêm càn rỡ, ngón cái cùng ngón trỏ thắt khe mông phía bên phải, ngón út cùng ngón áp út thắt khe mông bên trái, ngón giữa là ép vào trong khe đít.
Động tác của Trương Vĩ trên cặp mông cô ta, khiến cho Vương Mẫn vừa thẹn, vừa giận, lại có chút khoái cảm khác thường, một bên khẽ cắn môi đỏ mọng, để cho mình không rên rỉ ra, một bên banh trực cặp chân, khiến cho bờ mông càng thêm căng cứng.
Trương Vĩ cùng Vương Mẫn hiện tại đang ở góc bên phải của thang máy, cử động của Trương Vĩ người trước mặt căn bản là không thấy được, thang máy không ngừng di động, tay phải Trương Vĩ cũng đang di động, từ mông lại di động xuống đùi Vương Mẫn.
Trương Vĩ đưa tay phải vào trong váy ngắn Vương Mẫn, vuốt ve làn da thịt mềm mại trên đùi nàng. Một mực vuốt dài đến bẹn, vuốt ve làn quần lót bằng lụa mỏng, rồi ngoặc tay một cái tiến thẳng vào trong quần lót, tiếp xúc cùng da thịt non mịn của nàng.
- Trương Vĩ, anh đừng như vậy, nếu không…
Cảm nhận được tay phải thô ráp của Trương Vĩ, ma sát trên thịt non cặp mông của cô ta có cảm giác khác thường, Vương Mẫn ngẩng đầu áp vào bên tai Trương Vĩ, nhẹ giọng ngăn cử động Trương Vĩ lại, chỉ có điều ngữ khí quả thật không có chút lực độ nào.
Đối với độ cảnh cáo vô lực này của Vương Mẫn, Trương Vĩ căn bản là không để ở trong lòng, tay phải tiếp tục hướng xuống, từ cái mông đẫy đà cô ta vuốt ve xuống phía dưới, lúc đang chuẩn bị vuốt ve chỗ tư mật cô ta, cặp chân Vương Mẫn lại gắt gao khép kín một chỗ, căn bản không cho Trương Vĩ khe hở nào.
- Trương Vĩ, anh đừng chạm chỗ ấy, bằng không tôi hiện tại đi ra thang máy.
Vương Mẫn dán bên tai Trương Vĩ, uy hiếp.
- Vậy à, không phải cô đau chân rồi hả? Không có tôi cô có thể đi được không?
Trương Vĩ cười nói.