Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 484: Giao phong (2)

Cái hợp đồng 500 triệu này lợi ích rất lớn, chỉ cần có thế tìm được phòng nguyên thích hợp là được, về phần dẫn khách đi xem nhà cũng không cần quan tâm, Trương Vĩ không muốn để Dương Quang bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền này.

- Tôi hiểu rồi.

Vương Mẫn gật đầu lên tiếng, vừa nghĩ tới bên cạnh mình có một nằm vùng, Vương Mẫn trong lòng cảm thấy sợ, may mắn lúc đó nàng không tổn hại ích lợi của Trương Vĩ, cũng may mắn lựa chọn cùng Trương Vĩ thiết lập quan hệ với Trương Vĩ, nếu không thì khó có thế có được tín nhiệm của hắn.

Hai người Trương Vĩ sau khi cơm nước xong, hắn lái xe đưa Vương Mẫn đến gần Trung Vĩ môn điếm, sau đó mới lái ô tô quay trở về Nhã Uyển môn điếm, lúc hắn gửi ô tô ở bãi đậu xe, đã hơn một giờ trưa giờ rồi.

Trương Vĩ bước xuống chiếc Maserati, bỏ chìa khóa xe vào trong túi quần, sau đó mới đi về hướng Nhã Uyển môn điếm, dọc theo con đường tiểu khu đi tới cửa Nhã Uyển, hắn đã nghe được một tiếng gọi điện vang dội.

- Ngài khỏe chứ, tôi là tiểu Quách ở Trung Thông môn điếm…

- Chào ngày Trần tiên sinh, xin hỏi phòng của ngài có cho thuê, bán ra hay không?

- Vương tiểu thư, căn hai phòng ngủ ở tòa cao ốc số 4 ngàu bán như thế nào?

Trương Vĩ đứng ở phía ngoài Nhã Uyển môn điếm, nghe thanh âm gọi điện thoại ầm ĩ này, đã biết Trình Hâm cũng chưa đi, Trương Vĩ nhìn đồng hồ trên tay của mình một chút, cách thời điểm điện thoại Lý Mông Dao gọi cho hắn, đã qua hơn hai giờ.

- Tiểu tử này thật là có kiên nhẫn!

Trương Vĩ chỉnh sửa lại y phục của mình một chút, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, sãi bước tiến vào Nhã Uyển môn điếm, trong điếm phần lớn ánh mắt của người cũng trong nháy mắt nhìn về phía hắn, mấy nhân viên cửa hàng thủ hạ hắn còn bất chợt nháy mắt ra dấu cho hắn.

Trương Vĩ đứng trước cửa hàng Nhã Uyển, nhìn lướt qua trong điếm, thấy một nam thanh niên ngồi trên ghế sa ***, mặc dù đưa lưng về phía Trương Vĩ, nhưng từ bóng lưng mơ hồ có thế phân biệt ra được, chính là quản lí khu vực Trình Hâm trước đó đã gặp.

- Khụ, Trình quản lý thật là xin lỗi, để cho ngài đợi lâu.

Trương Vĩ ho nhẹ một tiếng, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ, nhanh chóng sãi bước nghênh đón.

- Hừ, Trương điếm trưởng thật đúng là một người bận rộn, để cho tôi đợi chừng hơn ba giờ rồi.

Trình Hâm sắc mặt tái xanh.

Sáng sớm Trình Hâm đến cửa hàng Nhã Uyển dò xét, thấy Trương Vĩ cùng Tô Ngưng không có trong điếm, liền muốn mượn chuyện này một phát hạ mã uy thế hai người, thậm chí đã nghĩ đến việc đối phó với lí do của hai người, thật không nghĩ đến là phải chờ đếnt ận ba tiếng.

Nói cách khác, chính là hai điếm trưởng căn bản không coi hắn ra gì, ước chừng gạt hắn ở trong môn điếm đến ba tiếng, đây coi tát vào mặt hắn một cái trước rồi, hiện tại lời nói của hắn đều có vẻ tái nhợt vô lực.

- Trình quản lý, Tô điếm trưởng không có trong điếm sao?

Trương Vĩ cười nói.

- Hừ, Tô điếm trưởng cũng là một người bận rộn, tôi hiện tại cũng không thấy thân ảnh của nàng.

Sắc mặt của Trình Hâm càng thêm khó coi, mặt âm trầm.

- Trình quản lý, ngài có dặn dò gì, nói với tôi cũng vậy, tôi sẽ giúp ngài truyền đạt cho Tô điếm trưởng.

Trương Vĩ làm vẻ mặt chân thành.

- Chỉ thị.

Trình Hâm hừ lạnh một tiếng.

- Tôi xem không cần thiết rồi, dù tôi nói chuyện gì, đối với hai điếm trưởng mà nói, cũng chẳng qua là gió thoảng bên tai.

- Xem ngài nói, ngài là lãnh đạo, ngài nói, chúng tôi làm sao có thế không nghe?

Trương Vĩ nói.

- Phải không, vậy tôi ngược lại là muốn hỏi Trương điếm trưởng một chút, chín giờ sáng giờ đi làm, ngài hơn một giờ chiều mới tới điếm, không biết hơn bốn giờ này, ngài đi nơi nào?

Trình Hâm cáu kỉnh mắng:

- Ngươi là không biết quy định công ty, hay là biết rõ rồi mà còn cố phạm phải.

- Trình quản lý, này ngài đã nói oan tôi rồi, tôi đây tới trưa vẫn luôn làm việc, cùng một khách hàng cũ nói chuyện đơn đặt hàng lớn.

Gương mặt Trương Vĩ ủy khuất, nói lấy lệ.

- Ngày hôm qua, tôi cũng dò xét mấy cửa hàng khác trong khu, tại sao điếm trưởng đều trợ giúp nghiệp vụ viên trong điếm dẫn khách, thế nhưng chỉ có hai điếm trưởng Nhã Uyển cửa hàng các người là đặc thù!

Trình Hâm chỉ trích.

- Trình quản lý, vậy ngài biết hai tổ công trạng cao nhất tháng trước, là hai điếm trưởng nào lãnh đạo không?

Trên mặt Trương Vĩ như treo nụ cười, hỏi ngược lại.

- Anh …

Sau khi nghe được lời nói của Trương Vĩ, Trình Hâm khóe miệng không khỏi co quắp một chút, tháng trước hai tổ công trạng cao nhất, chính là hai tổ của cửa hàng Nhã Uyển này, công trạng của hai người này bày ra ở đó kia. Hắn thật đúng là không tiện chỉ trích hai người về mặt công việc.

- Trương điếm trưởng, với tình hình lười biếng Nhã Uyển cửa hàng các người, tôi rất khó tin tưởng các người tháng này còn có thế giữ vững công trạng cao nhất.

Trình Hâm cười lạnh một tiếng.

Trình Hâm sở dĩ đợi ba giờ, chỉ là muốn xem qua thái độ hai người một chút, hiện tại thái độ Trương Vĩ đã nói rõ hết thảy, còn Tô Ngưng là tuyệt hơn, thậm chí ngay cả mặt đều không lộ ra.

- Trình quản lý, công trạng toàn bộ cửa hàng chúng ta có tốt hay không, còn không phải xem ngài lãnh đạo người quản lý này như thế nào sao?

Câu nói này của Trương Vĩ lại chọt trúng chỗ hiểm của Trình Hâm, công trạng một tổ giảm xuống đó là do điếm trưởng, nhưng nếu như công trạng hai tổ, ba tổ đều giảm xuống, cái kia chính là trách nhiệm quản lí khu vực của Trình Hâm này rồi.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free