Phòng Thuật (Dịch) - Chương 483: Giao phong (1)
- Trợ lý, có chuyện gì sao?
Trương Vĩ ho nhẹ một tiếng.
- Trương điếm trưởng, anh bây giờ có thế lập tức về điếm một chuyến không?
Lý Mông Dao nhẹ giọng hỏi.
- Làm sao vậy? Trong điếm có chuyện gì không?
Trương Vĩ nhìn thoáng qua đồng hồ trên tủ đầu giường, đã hơn mười giờ sáng rồi.
- Trình quản lý ở Phong Độ Bách Lâm điếm tới rồi.
Lý Mông Dao nói.
- Nha.
Sau khi nghe được lời nói của Lý Mông Dao, Trương Vĩ không khỏi cau mày.
- Tô điếm trưởng có trong điếm không?
- Tô điếm trưởng cũng không có trong điếm, tôi vừa mới gọi điện thoại cho cô ấy rồi, cô ta nói lập tức chạy về.
- Tôi đã biết, tôi cũng sẽ sớm chạy về.
Trương Vĩ nói.
- Tốt, tôi hiểu được.
Lý Mông Dao lên tiếng, lập tức cúp điện thoại.
Sau khi Lý Mông Dao cúp điện thoại, Trương Vĩ một bên vuốt vuốt điện thoại di động, một bên cúi đầu trầm tư, Trình Hâm tới Nhã Uyển môn điếm, nhất định không chỉ đơn giản là tuần cửa hàng như vậy, Trương Vĩ trong lúc nhất thời cũng không thế thăm dò ý đồ của đối phương.
- Trương tổng, lãnh đạo các anh đã đi tuần cửa hàng rồi, anh nhanh về đi.
Vương Mẫn đẩy cánh tay Trương Vĩ một cái.
- Không cần nóng nảy, tôi cùng em ăn điểm tâm trước.
Trương Vĩ không xem chuyện này là quan trọng.
- A, anh còn cùng tôi ăn điểm tâm, vậy chẳng phải là muốn lãnh đạo các anh chờ rồi.
Vương Mẫn có chút giật mình, không nghĩ tới Trương Vĩ sẽ có một bộ dạng chẳng hề để ý.
- Lãnh đạo mặc dù trọng yếu, nhất định cũng không trọng yếu bằng cùng em ăn cơm chung.
Trên mặt Trương Vĩ nở một nụ cười, sờ soạng người Vương Mẫn.
- Đáng ghét.
Vương Mẫn đẩy tay Trương Vĩ ra, hờn dỗi một tiếng.
Trương Vĩ tuy rằng ngoài miệng nói thật dễ nghe, nhưng Vương Mẫn lại không tin chuyện hoang đường của hắn. Trương Vĩ cũng không phải là loại người “Ái mỹ nhân không ái giang sơn”, càng không thế vì cùng mình ăn cơm làm trễ nải chuyện chính, đoán chừng nhất định là có ý nghĩ khác.
Hai người Trương Vĩ tối qua điên cuồng tới nửa đêm, trên người cũng ra không ít mồ hôi, hai người tự nhiên cần tắm để đi ra ngoài nữa. Trương Vĩ vốn muốn cùng Vương Mẫn tắm uyên ương, chỉ tiếc Vương Mẫn trước một bước chạy vào phòng tắm, khóa trái cửa phòng tắm.
Sau khi hai người Trương Vĩ rửa mặt xong, liền đến một nhà hàng gần đó ăn cơm, chính là nhà hàng tình nhân Trương Vĩ nói lúc trước, nhà ăn bố trí vô cùng ấm áp, lãng mạn. Hơn nữa mỗi một món ăn đều vô cùng tinh xảo.
- Trương tổng, anh lần trước nói để cho Trần Khôn làm điếm trưởng, có phải thật vậy hay không nha.
Vương Mẫn uống một hơi nước trái cây, ném một mị nhãn.
- Đúng nha, làm sao vậy?
Trương Vĩ hỏi.
- Hắn làm điếm trưởng. Vậy tôi làm gì bây giờ nha?
Vương Mẫn kiều hừ một tiếng, có chút bất mãn.
- Tôi chuẩn bị tăng thêm một tổ trong điếm, hai người các ngươi không lệ thuộc nhau.
Trương Vĩ giải thích.
- Vậy anh không nói sớm, làm hại tôi lo lắng vô ích một phen, nghĩ đến anh muốn sa thải tôi có biết không?
Đôi mắt đẹp của Vương Mẫn khẽ đảo, nũng nịu.
- Vậy em cũng không hỏi ta nha!
Trương Vĩ cười một cái:
- Cũng không thế để một ông chủ như tôi, phải báo cáo chuyện hoạch định công ty với cô.
- Vậy sau này. Nếu như công ty có gì thay đổi, anh trước hết phải thông báo cho tôi một chút.
Vương Mẫn vểnh mũi chân lên, cà cà trên đùi Trương Vĩ, làm nũng.
- Được, tôi biết rồi.
Trương Vĩ gật đầu đáp ứng, giữa hắn và Vương Mẫn mặc dù không có ít nhiều tình cảm, nhưng giữ vững loại quan hệ mập mờ này, lại khiến cho bọn họ càng thêm thân cận, tín nhiệm, điều kiện gần như chắc chắn, Trương Vĩ tự nhiên sẽ ưu tiên đề bạt Vương Mẫn chút ít.
- Trần Khôn nếu như làm điếm trưởng. Anh sẽ không để cho hắn phân người của tôi chứ hả.
Vương Mẫn nháy mắt, thử dò xét nói.
- Sẽ không, thủ hạ của cô cũng không mấy người tài giỏi, nếu chia làm hai tổ, đến lúc đó năng lực nghiệp vụ trong điếm chỉ sẽ kém hơn. Tôi đến lúc đó sẽ kêu Trần Khôn chiêu thu nghiệp vụ viên, nếu như hắn ngay cả chút năng lực cũng không có, nhất định cũng sẽ không thế làm điếm trưởng rồi.
- Vậy anh chuẩn bị khi nào đề bạt hắn?
Vương Mẫn hỏi.
- Vẫn là qua một thời gian sau, hiện hợp đồng 500 triệu này, là một hợp đồng lớn cần đồng tâm hiệp lực mới hoàn thành được, để cho hắn làm tư lệnh không có quân trích phần trăm điếm trưởng, cũng không được, không phải sao?
- Tôi không ý kiến.
Vương Mẫn gật gật đầu nói, Trần Khôn năng lực nghiệp vụ không tệ, thời gian này nếu do nàng quản lý hắn, mở hợp đồng cũng sẽ tính trong công trạng cho cô ta, đối với nàng mà nói cũng là điều tốt, không có chỗ xấu.
- Dương Quang đó mà? cô muốn xử lý hắn như thế nào?
Trong mắt Trương Vĩ lóe lên một luồng sáng vàng.
- Còn có thế thế nào, hắn tuy rằng làm việc không suy tính hậu quả, nhưng cũng không hề làm gì sai.
Đôi mắt đẹp của Vương Mẫn vừa chuyển, trầm tư một lát.
- Em có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.
Trương Vĩ cười một cái.
- Thật ra, chuyện này cũng không thế trách Dương Quang, hắn với tôi lớn lên từ nhỏ cùng nhau, tự nhiên sẽ ưu tiên nghĩ lợi ích của tôi.
- Haha, náo loạn đã nửa ngày, anh còn an bài nằm vùng bên cạnh tôi.
Vương Mẫn bĩu môi, có chút bất mãn.
- Không tính là nằm vùng, lúc trước tôi thu mua công ty của cô, cũng cần phải đề phòng, giống như việc Lý Chiêu Đễ buôn lậu đan, nếu như nguyên tắc của cô không đủ mạnh, đoán chừng tôi đã bị người khách lôi kéo làm chuyện xấu rồi.
- Thời gian này trước hết để cho Dương Quang trong điếm, qua một thời gian tôi sẽ điều hắn đến địa phương khác, tôi không hi vọng hai người các ngươi có mâu thuẫn gì.