Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 500: Loạn đàn cầm (1)

Nghề môi giới bất động sản chủ yếu lấy kinh doanh môn điếm làm chủ, không thiếu được cần phải giao thiệp cùng bọn côn đồ một chút. Công ty Trung Thông là công ty lên sàn chứng khoán, có bối cảnh thâm hậu, tất nhiên không có ai dám tới quấy rầy.

Nhưng Trung Vĩ công ty đang ở giai đoạn khởi đầu, Trương Vĩ lại không có bối cảnh thâm hậu, sau này khó tránh khỏi bị một số lưu manh quấy rầy. Trương Vĩ lại không thế có chuyện gì cũng tìm Bưu ca hỗ trợ, nên cũng cần kết giao các nhân vật thuộc hàng tam giáo cửu lưu một chút.

Trương Vĩ bảo Tam Pháo cho tiểu đệ của hắn lui đi, sau đó dẫn Tam Pháo vào trong lương đình trò chuyện. Bởi vì trong lương đình chỉ có hai người, nội dung nói chuyện cũng chỉ là hai người biết được. Nhưng mà sau khi hai người nói chuyện xong, quan hệ có vẻ thân cận hơn rất nhiều.

Sau khi tiễn Tam Pháo đi, Trương Vĩ một mình trở lại Nhã Uyển môn điếm, Lý Mộng Phi lập tức chạy tới bên cạnh Trương Vĩ, hỏi:

- Vĩ ca, những người vừa rồi là ai vậy? Tên nào cũng giống như tiểu nhị lưu manh hết ấy.

- À, trước đó tôi với bọn họ có chút hiểu lầm, hiện tại đã nói rõ rồi, bọn chúng sau này sẽ không trở lại nữa đâu.

Trương Vĩ cười cười, nói cho có lệ.

- Bọn họ có phải là đám người đập ô tô của anh hay không nha?

Trong ấn tượng của Lý Mộng Phi, Trương Vĩ rất ít khi qua lại với những người này, muốn nói song phương có hiểu lầm gì, chỉ có thế là lần đập xe đó.

- Đúng vậy, chính là họ.

Vỗ vỗ bả vai Lý Mộng Phi, Trương Vĩ cười nói:

- Được rồi, trở về vị trí của cậu làm việc đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.

Trương Vĩ sau khi đuổi Lý Mộng Phi đi, nhìn thoáng qua nghiệp vụ viên trong điếm, nghĩ hay là cần phải tổ một cuộc họp nhỏ cho bọn họ, đem chuyện mật đàm hôm qua của bốn người truyền xuống.

Thật ra, để giảm công trạng trong tổ xuống, cũng không phải là nói không cho nghiệp vụ viên ký hợp đồng, mà là không báo công trạng lên mà thôi. Nói trắng ra chính là cho nghiệp vụ viên đánh riêng, không sử dụng hợp đồng của Công ty Trung Thông nữa.

Tổ Trương Vĩ tổng cộng có 8 nghiệp vụ viên, trong đó ba người Vương Kiến Phát, Lý Lâm, Lưu Thành, trên cơ bản hắn có thế hoàn toàn tin tưởng. Ba người Văn Phương, Quách Bân, Hứa Kiệt cũng không có quan hệ quá lớn, Lý Hiểu Phương đã bị Trương Vĩ âm thầm khống chế.

Duy chỉ có Lý Mộng Phi là xuất phát từ thân phận, Trương Vĩ không thế nói việc này cho hắn biết. Bất quá hắn chỉ là một người mới, nếu không có Trương Vĩ ở phía sau ủng hộ, cũng không có khả năng ký được hợp đồng gì lớn, trên cơ bản là có thế bỏ qua không tính đến.

Trương Vĩ quét mắt nhìn mọi người trong tổ một cái, quyết định tìm cơ hội thích hợp hẹn bảy người lại. Đến lúc đó đem chuyện ấy dặn dò xuống, đối với nghiệp vụ viên mà nói xem như một loại phúc lợi, không ai sẽ đi cự tuyệt đề nghị của Trương Vĩ.

Lúc Trương Vĩ quét mắt nhìn mọi người trong điếm, ánh mắt không tự chủ được dừng lại trên người Vương Kiến Phát, sắc mặt không khỏi lộ ra một tia nghi hoặc, đi tới bên cạnh Vương Kiến Phát hỏi:

- Kiến Phát.

Vết thương trên mặt cậu là sao? Sao nhìn giống như là bị người khác cào cấu vậy?

- Tôi không sao, đêm qua không cẩn thận đụng đấy, cậu làm chuyện của cậu đi.

Vương Kiến Phát cúi đầu, đáp lại một câu.

- Hừ, cái tên nhóc nhà anh không phải là bị bà xã cào chứ?

Trương Vĩ trêu ghẹo một câu, đang chuẩn bị hỏi thăm vài câu, nhưng điện thoại di động trên người lại đột nhiên vang lên:

- Reng reng reng…

Trương Vĩ móc từ trong túi ra điện thoại của mình, phía trên cho thấy là điện thoại của Chu Bàn Tử, Trương Vĩ đi vào phòng làm việc, bấm nút trả lời:

- Xin chào, Bàn ca, tìm tôi có chuyện?

- Huynh đệ, cậu lần trước không phải là nói với anh cái chuyện vay thế chấp sao?

- Như thế nào rồi? Có manh mối rồi sao?

- Tối hôm nay có một bbuổi tụ hội, sẽ có lãnh đạo ngân hàng đến, đến lúc đó tôi dẫn cậu cùng đi. Giới thiệu cậu một chút với đối phương.

Chu Bàn Tử nói.

- Bàn ca, anh quen thân với đối phương không?

- Tạm được, thật ra thì không tệ.

- Được, vậy tôi đi với anh.

- Ừ, 8 giờ tối cậu đến khách sạn Thiên Vũ gặp tôi.

- Không thành vấn đề.

Trương Vĩ cùng Chu Bàn Tử lại hàn huyên mấy câu, song phương mới cúp điện thoại. Trương Vĩ cũng có chút hưng phấn, vay thế chấp có thế nói là một hạng mục lớn, Trung Vĩ công ty muốn phát triển, lớn mạnh, nhất định cần phải có nghiệp vụ vay thế chấp này.

Hơn 7 giờ tối, Trương Vĩ lái Maserati Genesis đi tới nhà hàng Thiên Vũ, sau khi gặp Chu Bàn Tử ở cửa nhà hàng, cùng lái xe đi tới địa điểm tổ chức yến hội kia. Ở trên xe Chu Bàn Tử cũng giới thiệu một chút cho Trương Vĩ biết về vị lãnh đạo ngân hàng mà y nói.

Vị lãnh đạo ngân hàng mà Chu Bàn Tử đề cập tên là Chu Bỉnh Quốc, là Phó chủ tịch ngân hàng khu kinh thành, trước kia Chu Bàn Tử cũng vay qua vài khoản từ chỗ hắn, quan hệ của hai người cũng coi như là người quen cũ.

20 phút sau, xe hai người Trương Vĩ chạy tới một hội sở, Trương Vĩ ném chìa khóa ô tô cho thanh niên giữ cửa, thuận tay đưa cho đối phương một tờ năm mươi NDT tiền boa, liền theo Chu Bàn Tử đi vào hội sở.

Bên ngoài hội sở phong cách hết sức đơn giản, đại khái, nhưng bên trong trang thiết bị vật dụng lại hết sức xa hoa, một nữ tử hơn 30 tuổi đứng ở cửa hội sở, toàn thân mặc lễ phục đen, dung mạo thanh tú, vóc người thon nhỏ, cười khanh khách đi tới.

- Chu lão bản, ngài có thể tới tham gia tụ hội đêm nay, thật là làm cho tiểu muội được sủng ái mà lo sợ nha!

Nữ tử dung mạo thanh tú kia nói.

- Dung tiểu thư khách khí, có thể được mời, tôi mới là người vinh hạnh vô cùng đó mà.

Chu Bàn Tử cười ha hả đáp.

- Chu lão bản, vị tiên sinh này là bằng hữu của ngài sao?

Nữ tử dung mạo thanh tú kia hỏi.

- Đúng vậy, vị này là hảo huynh đệ của tôi, chớ nhìn hắn trẻ tuổi, nhưng rất có năng lực, vậy nên mượn cơ hội này giới thiệu cho mọi người làm quen một chút.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free