Phòng Thuật (Dịch) - Chương 536: Bát Tiên quá hải (1)
- Điếm trưởng bỏ phiếu quyết định! Còn có loại chuyện như vậy?
- Đúng nha, trước kia không phải đều là phía trên trực tiếp bổ nhiệm sao? Lần này vì sao dân chủ như vậy rồi.
- Không phải là công ty chúng ta muốn cải cách chế độ chứ hả, sau này chọn lựa loại mô thức này rồi chứ hả, này gần như chế độ tuyển cử phương tây.
- Tôi không nghĩ là công ty cải cách chế độ, mà là bị mấy điếm trưởng làm cho phiền rồi, muốn phải mau sớm đem chuyện này dẹp yên.
Rất nhiều nghiệp vụ viên sau khi nghe được chuyện này, đều bảy mồn tám lưỡi nghị luận, hiển nhiên đối với chuyện này ôm hứng thú thật lớn, bọn họ cũng muốn xem thử người điếm trưởng nào có thế thắng được.
Mấy điếm trưởng đang ngồi, sau khi nghe được chuyện này, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, chuyện này cùng bọn họ tương quan ích lợi, buột bọn họ không khẩn trương.
- Mười điếm trưởng cùng Trình Hâm đang ngồi, đều có quyền bỏ phiếu tuyển cử, có thế lựa chọn bản thân mình, cũng có thế lựa chọn những người khác, người được số phiếu nhiều nhất được tuyển cử quản lí khu vực.
Đặng Hữu Tài nói bổ sung.
- Đặng tổng giám, ý của ngài là nói, tôi cũng có thế trở thành quản lí khu vực.
Tống Dân đứng dậy, mang trên mặt vẻ mong đợi.
- Đương nhiên là có thế, điều kiện tiên quyết là anh có thế thuyết phục các điếm trưởng còn lại lựa chọn anh!
Đặng Hữu Tài cười một cái.
Trên lý thuyết là mười điếm trưởng đều có hi vọng, nhưng lý luận cùng thực tế không thế nhập làm một, trước tiên hai vị điếm trưởng mới tới không có khả năng thượng vị, nếu không tám điếm trưởng còn lại khẳng định không phục.
Điếm trưởng có công trạng tầm trung cũng không có khả năng thượng vị, nếu không trong lòng các điếm trưởng còn lại cũng không phục, công trạng mọi người đều không xê xích bao nhiêu, dựa vào cái gì anh có thế lên vị, tôi lại không thế!
Cho nên, cuối cùng có tư cách trở thành quản lí khu vực vẫn là ba người Trương Vĩ, Tô Ngưng cùng Lưu Chấn Quốc, làm đã lâu, công trạng cao, bối cảnh tốt, mấy điếm trưởng còn lại mới có thế phục tùng!
Trên cái thế giới này, không có chuyện gì là tình cờ. Bất quá là vị trí góc độ của ngươi hiện giờ không có cách nào thấy được nguyên nhân chuyện này mà thôi.
Sau khi nghe được câu nói này, sắc mặt Trương Vĩ không khỏi trầm xuống, hắn bằng vào cầm cờ công trạng đi trước, tuy rằng cũng có tư cách trở thành quản lí khu vực, nhưng tình thế bất lợi lớn nhất của hắn chính là ít lai lịch, thiếu mạng lưới quan hệ.
Lưu Chấn Quốc cùng Tô Ngưng trong khu làm thời gian rất dài, cùng mấy điếm trưởng quan hệ cũng rất quen thuộc. Nếu so với Trương Vĩ ưu thế lớn hơn nhiều, rất có thực lực cạnh tranh quản lí khu vực.
Trong khu có 11 điếm trưởng có tư cách bỏ phiếu, mà hắn chỉ quen Tô Ngưng, Lưu Chấn Quốc, Trình Hâm, Vương Chấn, Tống Dân năm người này, còn lại mấy cửa hàng kia không quá sơ giao.
Dưới điều kiện giống nhau, mấy người điếm trưởng Trương Vĩ chưa quen thuộc khẳng định sẽ lựa chọn người giao tình sâu cùng bản thân mình, hoặc là Tô Ngưng, hoặc là Lưu Chấn Quốc.
Mà năm người điếm trưởng cùng Trương Vĩ quan hệ quen thuộc là Tô Ngưng, Lưu Chấn Quốc và Trương Vĩ là quan hệ cạnh tranh, Trình Hâm cùng Vương Chấn và bản thân mình quan hệ không tốt, Tống Dân cùng hắn chỉ là quan hệ hợp tác.
Trương Vĩ ở trong lòng tính ra một phen, nếu như dựa theo khuynh hướng hiện tại mà nói, Trương Vĩ chỉ có thế có được một phiếu của chính mình, căn bản cũng không có cơ hội cạnh tranh quản lí khu vực.
Ngay lúc Trương Vĩ yên lặng tính toán. Lưu Chấn Quốc cùng Tô Ngưng đã có hành động, đối với mấy điếm trưởng thân quen nháy mắt, hiển nhiên là tận lực thu thập phiếu bầu, tranh thủ thu được vị trí quản lí khu vực.
Cảm nhận được hoàn cảnh khó khăn trước mắt, Trương Vĩ không khỏi chau mày, trong lòng thầm nói:
- Chẳng lẽ tôi cố gắng đã nửa ngày, cuối cùng chỉ đổi lấy cái kết quả này?
Sau khi Đặng Hữu Tài tuyên bố xong, cũng một mực chú ý thần tình mấy điếm trưởng. Thấy được mấy người dưới giảng đài nháy mắt, trên mặt không khỏi lộ ra mỉm cười, thầm nói:
- Chủ ý này của Hồng ca tuy rằng mới lạ, nhưng mà quả thật rất đáng xem!
- Ba … ba…
Đặng Hữu Tài vỗ tay một cái, giả vờ cả giận:
- Mấy người điếm trưởng các ngươi ở dưới lẩm bẩm cái gì đó? Muốn nói gì thì lớn tiếng chút!
Thấy được Đặng Hữu Tài mở miệng nói chuyện, mấy điếm trưởng đều ngồi ngay ngắn. Lộ ra bộ thần thái chăm chú lắng nghe, bây giờ là lúc mấu chốt cạnh tranh quản lí khu vực, không ai có thế chọc giận tới Đặng Hữu Tài.
- Tổng giám, chúng ta khi nào tuyển cử nha? Là muốn tuyển chọn minh bạch, còn phải ký danh tuyển cử nữa.
Tống Dân cười hắc hắc nói.
- Dĩ nhiên cần phải tuyển minh bạc.
Đặng tổng giám trên mặt lộ ra một chút nụ cười kỳ dị.
- Nhưng mà không phải hôm nay, mà là thứ hai.
- A, thứ hai! Đó không phải là còn đợi mấy ngày sao?
- Tại sao không tuyển liền đó mà? Thật là làm cho người lo lắng nha!
- Đúng nha, tôi cũng muốn biết người nào sẽ trở thành quản lí khu vực.
Nghe được rất nhiều nghiệp vụ viên nghị luận, thấy được mấy điếm trưởng biểu tình rối tung, Đặng tổng giám trong lòng hơi có chút đắc ý, thầm nói:
- Ba người các ngươi cùng ép tôi, hiện tại tôi xử lý thủ hạ của các người, khiến cho mấy người bọn hắn từ từ đấu thêm mấy ngày rồi chứ hả!
Đặng tổng giám không có ý định lập tức tiến hành bỏ phiếu, nếu phía trên ba lão đều muốn tranh chấp, vậy hắn liền cho bọn họ đủ thời gian tranh đấu, hắn chỉ cần ngồi ở một bên bàng quan.
Dĩ nhiên cái “Tranh chấp” này cũng là có lằn ranh đấy, bây giờ là thời khắc mấu chốt tranh cử quản lí khu vực, mấy điếm trưởng biểu hiện tốt một chút còn không kịp, Đặng tổng giám cũng không sợ bọn họ sai lầm.
Quả nhiên, sau khi nghe được câu nói này của Đặng tổng giám, mấy điếm trưởng trên mặt thần sắc càng thêm rối tung, nếu có chút thất vọng, lại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đều bất ổn.