Phòng Thuật (Dịch) - Chương 537: Bát Tiên quá hải (2)
Mặc dù là mấy người không có năng lực cạnh tranh, trong lòng cũng có vẻ mong đợi như vậy, chỉ cần vị trí quản lí khu vực một ngày bỏ không, lòng của bọn họ cũng vẫn không an tĩnh được.
Có chút đông tây tốt đẹp, biết rõ không sẽ thuộc về mình, nhưng chỉ cần nó còn chưa thuộc về người khác, trong lòng khó tránh khỏi vẻ mong đợi như vậy, đây cũng là một loại bản năng của con người.
- Được rồi, ngày hôm nay có ba chuyện như vậy, nên nói tôi cũng nói hết rồi, giải tán rồi chứ hả!
Đặng tổng giám phất tay áo, vẫy vẫy tay với Tiễn quản lý, hai người cùng đi ra khỏi phòng họp.
Sau khi Đặng tổng giám từ cửa đi ra ngoài, trong phòng họp lần nữa có tiếng động lớn náo loạn lên, nghiệp vụ viên tụ chung một chỗ nói chuyện phiếm, mấy điếm trưởng quen thân cũng tụ chung một chỗ.
Trình Hâm, Lăng Phong, Vương Chấn ba người tụ chung một chỗ, Tô Ngưng, Trương Khiết Quỳnh, Mã Huy ba người ở cùng một chỗ nói chuyện phiếm, Tống Dân, Lưu Chấn Quốc, Trịnh Trạch, Hà Quân bốn người ở cùng một chỗ, còn Trương Vĩ lẻ loi một mình đi ra khỏi phòng họp.
Câu ca dao “Một người hảo hán ba người giúp ” Trương Vĩ mặc dù nghiệp vụ năng lực có mạnh mấy đi nữa, dù sao thì thời gian công tác quá ngắn, có vài thứ là cần thời gian tích lũy.
Sau khi Trương Vĩ lái xe về tới Nhã Uyển môn điếm, liền ngồi ở trong phòng làm việc trầm tư chuyện này, có ít thứ nhìn như không có khả năng, nhưng chỉ phải cố gắng đi làm, vẫn phải có hi vọng thành công.
Trương Vĩ hiện tại cần phải làm là đem chuyện này làm rõ, tìm được một đột phá thích hợp, từ đó thu hoạch được ủng hộ từ mấy điếm trưởng, cuối cùng tấn thăng quản lí khu vực.
Ngay lúc Trương Vĩ nghĩ đối sách, Lưu Chấn Quốc đã bắt đầu hành động, hắn mời Tống Dân, Trịnh Trạch, Hà Quân ăn cơm, hơn nữa lựa chọn một nhà hàng vô cùng sang trọng, có thế nói là vì chuyện lớn mà xuất huyết một phen.
- Chúng ta thật lâu không tụ hội rồi, lần này thoải mái ở tại một chỗ náo nhiệt một chút.
Lưu Chấn Quốc vừa nói, vừa rót rượu cho mấy người.
- Lưu quản lý, anh đây chính là sắp làm quản lí khu vực rồi, chúng tôi cũng không dám để anh rót rượu nha.
Trịnh Trạch bưng cái ly trong tay, trêu ghẹo.
Trịnh Trạch là người trẻ tuổi nhất, xem ra chỉ có 27, 28 tuổi, nói tới nói lui nhưng lại vô cùng lão luyện quyết đoán, không riêng gì nói khiến cho Lưu Chấn Quốc trong lòng nóng hầm hập, còn điểm danh trọng điểm của bữa cơm lần này.
- Đúng nha Lão Lưu, lần này quản lí khu vực trừ ngươi ra thì không thuộc ai được rồi.
Tống Dân đoạt lấy bình rượu, cười nói:
- Loại chuyện rót rượu như vậy, vẫn còn là để cho ta làm rồi chứ hả!
- Đúng nha, năng lực Trương Vĩ làm việc không tệ, nhưng tư lịch quá cạn, Tô Ngưng tuy rằng các phương diện cũng không tệ, nhưng dù sao cũng là một nữ nhân, cũng không bằng Lão Lưu anh có cơ hội lớn!
Hà Quân cung duy nói.
- Được rồi, ba người các ngươi cũng đừng làm tôi khó coi, mặc dù có thế làm quản lí khu vực này, cũng là dựa vào mấy huynh đệ ủng hộ.
Lưu Chấn Quốc vừa nói, vừa bưng rượu lên.
- Tôi ở nơi này, trước kính mọi người một chén rượu.
- Tốt, Lưu quản lý cạn ly, mấy người chúng ta cũng cạn nhé.
Trịnh Trạch cười hắc hắc, trêu ghẹo.
Lưu Chấn Quốc, Trịnh Trạch, Hà Quân, Tống Dân bốn người tương đối quen thuộc, đôi khi cũng tụ chung một chỗ ăn cơm, sở dĩ Lưu Chấn Quốc vừa nghe cần phải bỏ phiếu tuyển cử, tự nhiên nghĩ tới tìm ba người hỗ trợ.
Còn ba người Tống Dân, Trịnh Trạch, Hà Quân, mặc dù không có tư cách cạnh tranh quản lí khu vực, nhưng cũng hi vọng quan hệ tốt với người thượng vị, tuy rằng chưa biết có thế thu được ích lợi gì, nhưng ít nhất sẽ không phải chịu lãnh đạo xa lánh.
Không riêng gì Lưu Chấn Quốc mời cơm khách, Tô Ngưng cũng thiết yến buổi trưa mời khách, mà cô ta mời chính là Trương Khiết Quỳnh cùng Mã Huy, mà chuyện ba người thương lượng trên yến hội, tự nhiên cũng là về vấn đề quản lí khu vực.
..
Trương Vĩ sau khi trầm tư một chút vào buổi trưa, gỡ đầu mối sự tình, đồng thời xác định người đầu tiên mình đột phá – Tống Dân.
Trương Vĩ từ trong túi móc ra điện thoại, từ danh bạ tìm được số điện thoại của Tống Dân, liền gọi tới.
Xin chào, là Tống điếm trưởng phải không?
- Trương điếm trưởng, sao gọi điện thoại cho tôi vậy?
Tống Dân cười hắc hắc, biết mà còn hỏi.
- Không biết Tống điếm trưởng có thời gian hay không, tôi nghĩ buổi tối xin mời ngài ăn một bữa cơm.
Trương Vĩ mời nói.
- Ôi!!! Buổi trưa Lão Lưu mời cơm khách, tôi đã uống không ít rượu, buổi tối cũng không thế uống nữa.
Tống Dân chần chờ một lát, lời nói đầy ý vị thâm trường.
- Tống điếm trưởng yên tâm, tôi mới vừa mua Maserati, còn chưa quá quen thuộc tính năng xe, cũng không dám uống rượu lái xe.
Trương Vĩ cũng dùng lời nói ngầm có ý khác.
Nam nhân thích ô tô sang trọng, không riêng gì vì thỏa mãn ưa thích của mình, cũng là biểu hiện mặt mũi cho nam nhân! Mà loại mặt mũi này, vào lúc này cũng tượng trưng cho năng lực cùng địa vị!
- Nếu Trương điếm trưởng có lòng như thế, vậy tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh rồi.
Tống Dân vừa nghe đến Maserati, khẩu khí lập tức nới lỏng, cười đáp ứng.
- Cảm tạ Tống điếm trưởng.
Trương Vĩ lên tiếng.
- Một hồi tôi đặt xong nhà hàng, sẽ nhắn địa điểm ăn cơm cho ngài, ngài thấy thế nào?
- Được, vậy thì phiền Trương điếm trưởng rồi.
Tống Dân khách khí.
- Nên thế.
Trương Vĩ ngắt máy điện thoại, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt xuống, hắn muốn tấn thăng quản lí khu vực, phải được mấy điếm trưởng ủng hộ, mà kẻ tiểu nhân Tống Dân này mượn gió bẻ măng, a dua, chính là đột phá tốt nhất!