Phòng Thuật (Dịch) - Chương 557: Tuần tra cửa hàng (2)
Nghe Trâu Minh Lỗi nói, Trương Vĩ sờ cái cằm, cười nói:
- Không sao, tôi muốn đi xem xét các cửa hàng quanh đây, muốn làm quen với mọi người á mà.
Vốn là Trương Vĩ muốn đến tìm đến Lưu Chấn Quốc, nhưng hiện tại hắn lại cải biến chủ ý, nếu Lưu Chấn Quốc không có ở trong cửa hàng, hắn sẽ dễ dàng tiếp xúc nhiều nghiệp vụ viên.
Hơn nữa, nếu Lưu Chấn Quốc muốn bỏ đi, nhất định đã lôi kéo nghiệp vụ viên trong điếm, bằng năng lực Độc Tâm Thuật, Trương Vĩ còn không sợ phát hiện ra chuyện này?
- Môn điếm Điềm Thủy Viên? Công việc gần đây như thế nào? Có khó khăn gì không?
Trong mắt Trương Vĩ lóe lên một chút ánh sáng vàng, quét mắt nhìn mọi người chung quanh một cái.
- Không có gì, mọi việc đều rất tốt.
Sau khi nghe Trương Vĩ nói, Trâu Minh Lỗi nhanh chóng đứng ra nói.
- Phải không? Vậy cũng tốt.
Thấy được ánh sáng vàng lóe lên trên mắt Trâu Minh Lỗi, Trương Vĩ hiểu được đối phương có chuyện che giấu, nhưng mà cũng không hề vội vã hỏi ý, cười nói:
- Chúng ta tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nên hiểu biết về nhau cũng không nhiều, vì để hoàn thành công việc của quản lý khu vực, giúp công trạng trong khu chúng ta tăng lên, tôi cần từng nghiệp vụ viên ủng hộ, buổi trưa tôi mời mọi người ăn cơm, không có ý gì đâu,mà chủ yếu là mọi người cùng nhau ăn cơm nói chuyện thôi.
Nếu là lãnh đạo mời cơm, bản thân lại không trả tiền, do đó ai nấy sẽ không nể tình, trợ lý gọi điện thoại đặt nhà hàng, tất cả mọi người ai nấy đều rất hứng thú.
Năm nay, Trương Vĩ chỉ hai mươi lăm tuổi, đều trạt tuổi các nghiệp vụ viên, hơn nữa Trương Vĩ nói tới nói lui cũng không có kiêu ngạo, rất nhanh lấy lòng mọi người .
Ăn cơm ở địa điểm không phải là hạng sang, nhưng phù hợp lợi ích thực tế, vào lúc môn điếm Điềm Thủy Viên có liên hoan, đều sẽ chọn nơi này mời khách, ăn cơm, coi như là nơi tụ họp của cửa hàng Điềm Thủy Viên.
Trước khi Trương Vĩ đến cửa hàng Điềm Thủy Viên, đã nghiên cứu rõ các nghiệp vụ viên trong điếm, thông qua thời gian làm việc, công trạng, chấm công các loại…, cũng có thế thấy được năng lực của từng nghiệp vụ viên, cũng tìm được chỗ đột phá để dò hỏi.
- Trâu Minh Lỗi, Lưu điếm trưởng gần đây bận rộn gì sao? Ngay cả buổi trưa cũng không gặp được?
Trương Vĩ buông đôi đũa trong tay xuống, uống một hớp nước trà.
- Trương quản lý, tôi thật sự không biết, có thế là đi ăn cơm với khách hàng hay sao á.
Trâu Minh Lỗi nói.
- À.
Trương Vĩ thuận miệng lên tiếng, trong lòng lại không tin lời của đối phương, lúc này sử dụng Độc Tâm Thuật, quả nhiên giúp cho hắn theo dõi một ít tin tức.
Lưu Chấn Quốc muốn rời khỏi Công ty Trung Thông, nhất định phải dẫn các nghiệp vụ viên cùng đi theo, Trâu Minh Lỗi tỏ vẻ vô cùng thận trọng, tuy nhiên không gạt được Độc Tâm Thuật của Trương Vĩ, hiện tại Lưu Chấn Quốc ra ngoài chính là đi liên lạc để làm ăn với các công ty khác.
Trương Vĩ nhìn thấu được suy nghĩ của Trâu Minh Lỗi, lại nói gần nói xa hỏi thăm mấy câu, hiểu được việc Lưu Chấn Quốc chuẩn bị tạm rời cương vị công tác khoảng bảy tám phần, khiến cho tâm tình của hắn càng thêm buồn bực.
Hiểu được Lưu Chấn Quốc muốn rời khỏi cửa hàng, do đó Trương Vĩ sẽ không ngồi chờ chết, hơn nữa Lưu Chấn Quốc có rời khỏi hắn cũng không thèm để ý, hắn chỉ để ý tới việc nghiệp vụ viên Điềm Thủy Viên có đi theo Lưu Chấn Quốc hay không.
Thấy được mọi người đều ăn đã sắp hết rồi, Trương Vĩ chuẩn bị nói vào chuyện chính, vỗ tay một cái.
- Có chuyện này, tôi nghĩ cần phải nói cho mọi người biết, không biết mọi người có cảm thấy hứng thú hay không?
- Trương quản lý, anh nói đi! Chúng tôi đều nghe.
- Quản lí, anh không phải là muốn tăng tiền lương cho chúng tôi chứ hả?
Mấy nghiệp vụ viên thấy được Trương Vĩ không có kiêu ngạo, lại vô cùng gần gũi, bèn trêu ghẹo.
- Thật là, bị mọi người đoán đúng rồi, tôi quả thật muốn tăng lương, thăng chức cho mọi người, nhưng mà chỉ có một cơ hội, xem thử ai là người có thế dành lấy được.
Ánh mắc Trương Vĩ sắc bén quét mắt nhìn mọi người.
- Trương quản lý, cơ hội gì vậy?
Đào Nguyên hỏi.
- Khu Hải Tử Loan chúng ta có một điếm trưởng muốn từ chức, vừa vặn trống vị trí điếm trưởng, tôi chính là đang suy nghĩ chọn lựa người tiếp nhận vị trí đó. Các bạn ai có hứng thú, có thế báo danh.
Chân mày Trương Vĩ nhướng lên.
- Thăng chức điếm trưởng!
Sau khi nghe Trương Vĩ nói, mấy nghiệp vụ viên lập tức hứng thú, không muốn làm tướng quân binh sĩ, không phải làm binh lính, mà bây giờ có cơ hội bày ra trước mắt, ai có thế thờ ơ với điều đó?
- Trương quản lý, anh nói là điếm trưởng cửa hàng nào nha? Là điếm trưởng của môn điếm Nhã Uyển sao?
- Trình quản lý, không phải cũng muốn làm điếm trưởng sao? Dường như không có chỗ trống rồi .
Đào Nguyên và Trâu Minh Lỗi tuy rằng không lên tiếng, nhưng cũng liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ đều có năng lực, đều có khả năng làm điếm trưởng, nhưng là bởi vì không có cơ hội thăng tiến, bây giờ vẫn còn là nghiệp vụ viên bình thường.
- Được rồi, tôi chỉ nói cho mọi người biết thôi , chúng ta trong tiệc rượu không bàn công việc, người nào có hứng thú với vị trí điếm trưởng, có thế gọi điện thoại cho tôi.
Trương Vĩ cố ý nói nửa lời, càng như vậy, càng gây cho mọi người sự tò mò, cái gọi là “Khương thái công câu cá, người nguyện mắc câu!’
- – – – – oOo- – – – –