Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 569: Cửa hàng Nhã Uyển (2)

Tuy rằng hắn bây giờ là quản lí khu vực rồi, nhưng hắn xuất thân từ tổ một môn điếm Nhã Uyển, tổ một Nhã Uyển chính là mặt mũi trong khu của hắn, hắn còn trông cậy vào tổ một Nhã Uyển giúp hắn vẻ vang, chứ không phải để bọn họ làm mất mắt mình!

Trương Vĩ cảm thấy, bản thân mình nhất định phải bàn luận cho kỹ với bọn họ một chút. Nhưng mà, tổ một của Nhã Uyển dù sao là người của mình, bất kể như thế nào cũng không lật ngược nổi thế cờ. Tốt hơn hay là xử lý sự tình của tổ hai Nhã Uyển trước cần thiết hơn.

- Trương quản lý, anh đã tới.

Thấy Trương Vĩ đến, Trình Hâm đứng dậy.

- Được rồi, anh đi trước đi, một hồi tôi sẽ cùng anh nói chuyện một chút!

Trương Vĩ vỗ vỗ bả vai Trình Hâm, an ủi đối phương một câu, sau đó xoay người chỉ trích Lưu Tử Kỳ bên cạnh.

- Lưu Tử Kỳ, cô theo tôi một chuyến.

Trương Vĩ mới vừa làm tới quản lí khu vực không lâu, rất nhiều thứ vẫn còn để ở cửa hàng Nhã Uyển, vì thế phòng làm việc của cửa hàng vẫn còn là do hắn chiếm giữ, Tô Ngưng cùng Trình Hâm đều không dám dọn vào.

- Mời Ngồi.

Trương Vĩ ngồi ở ghế lão bản, chỉ chỉ cái ghế đối diện.

- Trương quản lý. Ngài tìm tôi có chuyện gì?

Lưu Tử Kỳ lườm Trương Vĩ một cái, nói chua chát.

Thời gian Lưu Tử Kỳ tới công ty sớm hơn Trương Vĩ, hơn nữa vào thời điểmtổ Tô Ngưng dời đến cửa hàng Nhã Uyển, hai người cũng đều là nhân viên môi giới bình thường, tư cách của nàng một chút cũng không kém Trương Vĩ, thậm chí có thế so sánh cùng Trương Vĩ.

Lúc đó, Tô Ngưng cùng Từ Minh cạnh tranh quản lí khu vực, Lưu Tử Kỳ là đại tướng của Tô Ngưng, Trương Vĩ là đại tướng của Từ Minh. Hai người cũng từng âm thầm so tài.

Lần tỉ thí giữa Phương Văn Quân cùng Trương Vĩ, chính do Lưu Tử Kỳ âm thầm thúc đẩy, chỉ có điều cô ta một mực rất ít thế hiện, cho đến trong khoảng thời gian này mới dần dần bộc lộ tài năng.

Nếu như, Tô Ngưng có thế làm tới quản lí khu vực, Lưu Tử Kỳ có thế tiếp nhận chức vụ điếm trưởng cửa hàng, đáng tiếc cuối cùng người làm quản lí khu vực chính là Từ Minh, người trở thành điếm trưởng chính là Trương Vĩ.

Lúc đầu, Lưu Tử Kỳ cảm thấy vô cùng đáng tiếc, cho là mình thiếu vận may, cảm giác mình sớm muộn gì sẽ vượt qua Trương Vĩ, nhưng hiện tại địa vị hai người ngày càng xa!

Trương Vĩ đã là quản lí khu vực rồi, cô ta vẫn còn là một nghiệp vụ viên bình thường, cô ta làm sao có thế cam tâm!

- Điếm trưởng các người đi đâu? Ban ngày cũng không thấy được người.

Trong mắt Trương Vĩ lóe lên một chút ánh sáng vàng, thử dò xét.

- Sự tình lãnh đạo tôi làm sao mà biết được? Anh muốn tìm Tô tỷ, vẫn nên là gọi điện thoại cho cô ta chứ.

Lưu Tử Kỳ không xem chuyện này là quan trọng, Tô Ngưng đã nói việc cô ta sẽ chuyển đi, cô ta cũng suy tính đến chuyện rời khỏi khu, thời gian ở lại khu cũng chẳng còn bao lâu, cô ta cũng không cần thiết phải quan tâm đến chức quản lí khu vực của Trương Vĩ.

- Tử Kỳ, cô tới công ty thời gian cũng không ngắn. Các phương diện năng lực cũng cũng không tệ, tôi xem trọng cô.

Trương Vĩ nói thân thiết.

- Tử Kỳ!

Nghe được lời mở đầu của Trương Vĩ, Tử Kỳ làm một cái mặt quỷ.

- Trương quản lý, anh không phải là muốn theo đuổi tôi a? Lời như vậy làm tôi bực mình lắm!

- Ha ha ha… Không hổ là người vui vẻ nhất Nhã Uyển môn điếm, tôi thích nhất là hàn huyên với cô ngày.

Trương Vĩ cười nói.

- Cười đã chưa? Người theo đuổi tôi cũng là rất nhiều, tôi còn coi thường ngươi.

Lưu Tử Kỳ ưỡn ngực, khiêu khích:

- Trình Hâm là cậu hai giàu có, còn Lý Mộng Phi thì là một tên tiểu bạch kiểm (tên mặt trắng), có người nào không mạnh hơn anh nha!

- Nghe khẩu khí của cô, sẽ hạ thủ đối với hai người.

Trương Vĩ trêu ghẹo.

- Một là đại hải quy, một là tiểu chánh thái, tôi còn đang suy nghĩ xem nên chọn ai đó?

Lưu Tử Kỳ chớp chớp mắt to, không yếu thế chút nào, khí phách có hơi giống “Nữ hán tử”.

- Không náo loạn với cô nữa, nói chuyện chính.

Trương Vĩ phất tay áo, xem như thua trận rồi.

Đồng thời, Trương Vĩ cũng quan sát, thái độ Lưu Tử Kỳ không có sợ hãi, còn dám đùa giỡn với mình, đoán chừng cũng tính toán đi theo Tô Ngưng ly khai.

- Anh nói đi, tôi nghe đó mà.

Lưu Tử Kỳ không yên lòng.

- Tôi muốn cô thăng nhiệm chức điếm trưởng cửa hàng!

Trong mắt Trương Vĩ lóe lên một luồng sáng vàng, nhìn chằm chằm Lưu Tử Kỳ.

- Cái gì! Anh nói cái gì?

Sau khi nghe được lời nói Trương Vĩ, Lưu Tử Kỳ biến sắc, hai tay nắm cái bàn, thân mình đột nhiên vọt về phía trước, làm cho Trương Vĩ giật mình.

- Ngồi dễ nói chuyện, đừng như vậy tôi giật mình kinh sợ.

May mắn động tác Trương Vĩ khá nhanh, thân mình rụt lại, bằng không, cái đầu chắc là phải bị Lưu Tử Kỳ đụng phải, bèn trách cứ một câu.

- Trương quản lý, ngài thật sự muốn tôi làm điếm trưởng cửa hàng à?

Lưu Tử Kỳ cười hắc hắc, trên mặt lộ ra một tia lấy lòng.

- Như thế nào? Cô không muốn?

- Nguyện ý, tôi dĩ nhiên nguyện ý, hơn nữa tôi bảo đảm làm sẽ làm một điếm trưởng hợp cách, giúp cho công trạng cửa hàng phất cờ đi trước, làm cho khu chúng ta thêm vẻ vang thêm vinh dự.

Lưu Tử Kỳ hoạt bát nhanh nhẹn chấn động, hứa hẹn với bộ dáng thành khẩn.

- Tôi bây giờ là hỏi thăm ý kiến của cô, không phải kêu cô đọc diễn thuyết nhậm chức điếm trưởng, chớ ở trước mặt tôi làm bộ dáng kia.

Khóe miệngTrương Vĩ hơi cong lên, cười mắng.

- Trương quản lý, ngài muốn tôi làm điếm trưởng cửa hàng nào nha?

Lưu Tử Kỳ có chút mong đợi.

- Không cần đi cửa hang khác, chính là cửa hàng Nhã Uyển chúng ta!

- Cửa hàng Nhã Uyển!?

Lưu Tử Kỳ chớp mắt, suy tư một lát, suy tính một loạt khả năng, thử dò xét:

- Anh muốn cho tôi, lật đổ con đại hải quy kia à?

- – – – – oOo- – – – –

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free