Phòng Thuật (Dịch) - Chương 578: Lan Nguyệt (1)
Tám giờ sáng, Trương Vĩ lái xe rời khỏi biệt thự Nhạc Thành, sau khi đưa Vương Mẫn đến gần công ty Trung Vĩ, liền đến tiểu khu Bách Lâm làm việc, mà nghiệp vụ viên trong điếm cũng đã đến hơn phân nửa.
- Quản lí ngài đã đến.
- Trương quản lý!
Thấy Trương Vĩ đi vào môn điếm, nghiệp vụ viên trong điếm lập tức chào hỏi.
- Mọi người, chào.
Trương Vĩ trên mặt nở một nụ cười, phất phất tay áo với mọi người.
- Quản lí, chào.
Trương Vĩ đi đến cửa phòng làm việc, Lý Mông Dao từ chỗ ngồi đứng lên, gương mặt động lòng người nói.
- Chào buổi sáng.
Trương Vĩ gật đầu tỏ ý, vừa chuẩn bị đi vào phòng làm việc, nhưng dường như nhớ ra gì đấy, liền xoay người lại hỏi:
- Đã đến cuối tháng rồi, bảng báo cáo công trạng tháng này làm xong chưa?
- Đã làm xong, tôi đang chuẩn bị mang vào cho anh.
Lý Mông Dao lên tiếng, sau đó cúi đầu, lục lọi trên bàn.
Trên bàn Lý Mông Dao sắp xếp cũng xem như ngăn nắp, ngoại trừ một chồng văn kiện cùng tư liệu, bên tay trái bày một ly cà phê nóng hổi, bên tay phải bày một túi đồ ăn vặt, hơi có mấy phần tư tình.
Lý Mông Dao trong môn điếm Bách Lâm, cũng xem như có sự tồn tại nhất định, bản thân cô là trợ lý của quản lý khu vực, nên không phụ trách công việc thường ngày trong điếm, mà do một trợ lý khác trong điếm phụ trách.
Cho nên, Lý Mông Dao không bị quản thúc bởi hai vị điếm trưởng, ngược lại cũng có thế coi như là lãnh đạo nửa khu, ngoại trừ lệ thuộc vào cấp trên trực tiếp là Trương Vĩ, thì trong khu những người khác đều muốn chia cho cô ba phần.
Trương Vĩ mặc dù là cấp trên của Lý Mông Dao, nhưng vì Trương Vĩ biết được thân phận thật sự của cô, nên cũng cố ý chiếu cố cô một chút. Vì thế hàng ngày cô ở cửa hàng Bách Lâm, vẫn là có chút thích thú.
- Quản lí. Đây là bảng báo cáo công trạng anh cần.
Lý Mông Dao duỗi bàn tay trắng nõn, đưa văn kiện ra.
-cảm ơn cô.
Trương Vĩ cười cười, nhận lấy văn kiện đối phương đưa đến, bèn nói:
- Một lát, cô pha giúp tôi một ly cà phê.
Tối hôm qua Trương Vĩ cùng Vương Mẫn ở cùng một chỗ, hai người chơi đùa đến hơn nửa đêm, Trương Vĩ không thế ngủ mấy tiếng liền. Cho đến giờ vẫn còn có chút mệt mỏi, vừa lúc cũng muốn uống chút cà phê để định thần lại.
- Ừ, cái này không phải trong điếm đâu, là tự tôi bỏ tiền mua đấy.
Lý Mông Dao hếch lên đôi môi đỏ mọng, nhỏ giọng lầm bầm nói.
- Tôi trả lại cho cô không được sao?
Trương Vĩ lắc đầu bật cười.
- Vậy được rồi, một lát tôi mang vào cho anh.
Lý Mông Dao lên tiếng, lại giải thích:
- Đây cũng không phải là tôi hẹp hòi. Chỉ là nói rõ với anh mà thôi.
- Được rồi,cảm ơn cô.
Trương Vĩ không xem chuyện này là quan trọng.
- Không cần khách khí.
Trên gương mặt đẹp như ngọc của Lý Mông Dao, nặn ra hai lúm đồng tiền làm say đắm lòng người, cười đồng ý.
Nhưng mà, trong lòng ít nhiều cũng có chút không thoải mái, Lý Mông Dao không có thói quen bưng trà, đưa nước. Chỉ có điều nếu không làm những chuyện này lại sợ, Trương Vĩ sẽ làm khó dễ cô, nên chỉ có thế cố mà đáp ứng.
..
Bên trong một chiếc xe Audi, Chu Bàn Tử ngồi ở ghế điều khiển, Lan Nguyệt ngồi ở vị trí kế bên tài xế. Vì có giai nhân một bên làm bạn, Chu Bàn Tử ngay cả lái xe cũng mang theo khuôn mặt tươi cười.
- Chu ca. Anh đi nói chuyện làm ăn, người ta lại không hiểu, sao lại muốn người ta đi cùng!
Lan Nguyệt hờn dỗi một tiếng, lấy đồ trang điểm của mình ra, bắt đầu trang điểm lại trên mặt.
- Nguyệt Nguyệt, anh hôm nay nói chuyện làm ăn này, đối với em cũng có chỗ tốt đấy, đến lúc đó anh giới thiệu hai người, em nhất định sẽ thất kinh cho xem.
Gương mặt Chu Bàn Tử vô cùng thần bí.
Lan Nguyệt tốt nghiệp ở học viện sân khấu kịch Bắc Kinh, hiện tại chủ yếu là biểu diễn ở sân khấu kịch, tuy cũng muốn bước vào ngành giải trí, nhưng những vai nhận được đều là vai phụ nhỏ, cũng không có tác phẩm tiêu biểu nào.
- Chu ca, anh giới thiệu người nào cho em? Nói cho người ta biết đi.
Lan Nguyệt ngừng động tác trên tay, tò mò hỏi.
- Hiện tại không thế nói, không thì không gọi là bất ngờ nữa.
Chu Bàn Tử cười hắc hắc.
- Vậy được rồi, em chỉ có thế mong đợi điều bất ngờ này của anh thôi.
Lan Nguyệt ném cái nhìn quyến rũ, cười duyên.
Chu Bàn Tử lái xe Audi, trực tiếp chạy đến cửa hàng Trung Vĩ, vừa dẫn Lan Nguyệt xuống xe, Vương Mẫn liền tươi cười chạy ra đón:
- Chu tiên sinh, hoan nghênh quang lâm.
- Vương điếm trưởng, không cần khách khí.
Chu Bàn Tử phất tay áo, nhìn vào trong điếm dò xét:
- Trương Vĩ đến rồi sao?
- Trương tổng, hiện tại đang trên đường, sẽ nhanh chóng đến đây thôi.
Vương Mẫn đáp lại một câu, thực hiện một dấu tay ra hiệu mời thỉnh:
- Chu tiên sinh, tiểu thư, mời hai vị vào trong điếm nghỉ ngơi một chút trước.
- Được.
Chu Bàn Tử gật gật đầu, nhìn Lan Nguyệt một bên cười nói:
- Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi vào thôi.
- Được, Chu ca.
Lan Nguyệt biết điều lên tiếng, quay đầu liếc mắt nhìn Vương Mẫn một cái, nhan sắc của đối phương không kém gì cô, điều này khiến cô trong lòng thêm chút đề phòng.
- Reng reng reng…
Đúng lúc này, điện thoại di động của Chu Bàn Tử vang lên, hắn lấy điện thoại di động ra, sửng sốt một chút, liền nói:
- Nguyệt Nguyệt, em theo Vương điếm trưởng vào trước đi, anh đi nhận điện thoại.
- Ừ.
Lan Nguyệt thả cánh tay Chu Bàn Tử, thuận thế nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, sau đó mới đi theo Vương Mẫn vào trong công ty Trung Vĩ.
- Tiểu thư, cô xưng hô thế nào đây?
Vương Mẫn trên mặt lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp.
- Tôi họ Lan, cô gọi tôi Lan tiểu thư là được rồi.