Phòng Thuật (Dịch) - Chương 579: Lan Nguyệt (2)
Lan Nguyệt nói.
- Vâng, Lan tiểu thư, mời cô đi bên này.
Vương Mẫn thực hiện một dấu tay ra hiệu mời thỉnh, dẫn cô ta đến cạnh ghế sa ***.
- Ông chủ của các người họ Trương sao?
Lan Nguyệt ngồi xuống ghế sa ***, đánh giá một lượt xung quanh điếm.
- Đúng vậy!
- Công ty của các người quy mô bao lớn? Sao trước giờ tôi chưa từng nghe qua.
Lan Nguyệt hỏi.
- Công ty chúng tôi vừa bắt đầu phát triển, hiện tại quy mô cũng không lớn lắm.
Vương Mẫn đảo mắt, giải thích.
- Ah, tôi hiểu rồi.
Lan Nguyệt lầm bầm lầu bầu một câu, lười biếng ngồi trên ghế sa ***, cũng không cùng Vương Mẫn tiếp tục nói chuyện nữa.
Đúng lúc này, một chiếc ô tô màu trắng dừng trước môn điếm Trung Vĩ, Trương Vĩ từ ghế lái bước ra, thấy Chu Bàn Tử đứng ở cửa gọi điên thoại, liền cười khanh khách đi đến.
Chu Bàn Tử dùng ngón tay chỉ vào điện thoại di động, lại cùng Trương Vĩ phất tay áo, tỏ ý đối phương cứ về tiệm trước. Trương Vĩ cũng gật đầu đáp lại Chu Bàn Tử, sau đó đi vào trong công ty Trung Vĩ.
- Trương tổng. Anh đã đến.
Trương Vĩ vừa vào trong môn điếm, Vương Mẫn lập tức chạy ra nghênh tiếp, cười nói.
- Ừ, các người sửa sang lại tư liệu phòng nguyên tìm đươc, một lát đưa Bàn ca xem qua một chút.
Trương Vĩ phân phó một tiếng.
- Được, tôi biết rồi.
Vương Mẫn trả lời một câu, lại chỉ cho Trương Vĩ một người. Giới thiệu:
- Vị này chính là bằng hữu của Chu tiên sinh, Lan tiểu thư.
- Là tẩu tẩu đúng chứ! Tối hôm qua, Bàn ca gọi điện thoại cũng không ít lần nhắc đến cô.
Trương Vĩ trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Trương Vĩ đánh giá một lượt nữ nhân đang ngồi trên ghế sa ***, vóc người cũng xinh đẹp, chỉ có điều trong phòng còn đeo kính râm, khiến cho người khác có chút cảm giác ngột ngạt.
- Trương tiên sinh. Anh vẫn nên gọi tôi là Lan tiểu thư, tôi cảm thấy cách xưng hô này thích hợp hơn.
- Lan tiểu thư, cô cùng Bàn ca là quen biết thế nào?
Trương Vĩ ngồi ở ghế sa *** đối diện.
- Ừ… Chắc là duyên phận.
Lan Nguyệt mắt to chớp chớp một câu lấy lệ.
- Duyên phận đến, thì bản thân tự nhận thức được chứ sao.
Tuy rằng chỉ nói hai câu. Nhưng Trương Vĩ vẫn nhìn ra, người nữ nhân này thái độ có chút lạnh nhạt, Trương Vĩ cũng cảm thấy không có đề tài chung, nên dứt khoát không để ý đến đối phương nữa.
Lan Nguyệt ngược lại không phải là cố ý nhằm vào Trương Vĩ, mà là bản thân cô có tầm mắt khá cao. Lại tự cao đã từng đóng một vài tác phẩm điện ảnh và truyền hình, ít nhiều cũng có vài phần là minh tinh. Đối đãi với người bình thường đều rất lãnh đạm, chỉ những người vừa mắt, mới thế hiện ra vẻ mặt thân thiết.
Sau một lát trầm nặc, Chu Bàn Tử vẫn chưa vào trong tiệm, Vương Mẫn cảm giác không khí có chút lạnh nhạt, liền chủ động cùng Lan Nguyệt bắt chuyện.
- Lan tiểu thư, cô làm nghề gì vậy?
- Cô thấy tôi giống làm gì?
Lan Nguyệt ưỡn ngực, hỏi ngược lại.
- Cô còn trẻ như vậy, tôi vẫn cảm thấy cô giống học sinh.
Vương Mẫn cười nói.
- Ai ôi!!!, tôi tốt nghiệp đã nhiều năm rồi, học sinh cái gì chứ!
Lan Nguyệt che miệng khẽ cười:
- Cô đoán tiếp đi?
- Tôi đây thật không thế đoán ra được, nhưng mà, dáng vẻ của cô xinh đẹp như vậy, có thế làm minh tinh điện ảnh được đấy.
Vương Mẫn nói.
- Ôi chao, Vương điếm trưởng thật là thông minh, đã bị cô đoán trúng rồi, tôi quả thật cũng đóng qua vài bộ phim.
Lan Nguyệt trên mặt lộ ra một tia đắc ý.
- Thật không? Vậy cô đã từng đóng phim điện ảnh gì vậy!
Thấy thần thái của Lan Nguyệt, Vương Mẫn biết đã gãi đúng chỗ ngứa, liền hỏi.
- Tôi cũng không chỉ riêng phim điện ảnh, mà còn đóng qua phim truyền hình nữa.
Lan Nguyệt hắng giọng, tháo kính râm xuống, tay phải nâng cằm lên:
- Cô xem tôi giống ai?
Câu nói này của Lan Nguyệt vừa ra khỏi miệng, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, đại minh tinh đến công ty, không ai hiếu kỳ mới lạ?
Nhưng mà, năm sáu người nhìn ngắm hơn nửa ngày, cũng không có ai nhận ra Lan Nguyệt.
Thấy không có ai nói tiếp, nụ cười trên mặt Lan Nguyệt cứng lại, biết được những người này không nhận ra mình, trên mặt bỗng lộ ra một tia xấu hổ.
- Hừ…
Lan Nguyệt khẽ hừ một tiếng, đeo kính râm vào lại, từ trến ghế sa *** đứng lên, chuẩn bị đi ra khỏi môn điếm.
- Lan tiểu thư, tôi nhớ rồi, cô có phải đóng qua bốn bộ kịch truyền hình, hai bộ phim, còn có một MV nữa đúng không.
Trương Vĩ nói.
- Anh xem tác phẩm của tôi!
Sau khi nghe được lời nói của Trương Vĩ, Lan Nguyệt có chút vui mừng nói, liền quay đầu nhìn về phía Trương Vĩ.
Lan Nguyệt quả thật đóng qua bốn bộ truyền hình, ba bộ phim điện ảnh, nhưng đều không phải nhân vật chính, hoặc là giả người chết, hoặc là diễn kẻ điên, thậm chí còn từng diễn qua một phụ nữ có thai.
Nếu như, có người nhận ra một hai nhân vật của cô, cô cũng đã rất cao hứng rồi, mà Trương Vĩ lại nói ra, tất cả các tác phẩm cô từng đóng qua, cô làm sao có thế không kinh ngạc cho được?
Phải biết, với danh tiếng hiện tại của cô mà nói, những người trong nghề chưa hẳn đã tra ra, Trương Vĩ lại có thế nói chuẩn xác như vậy, hay nói đúng hơn Trương Vĩ vẫn luôn luôn theo dõi cô, hoặc là một người cũng mê phim điện ảnh giống cô.
- Dĩ nhiên xem rồi, mỗi một bộ phim đều tạo ra một nhân việt riêng biệt, tôi rất thích kỹ thuật diễn xuất của cô.
- Haha, Trương tiên sinh…
Lan Nguyệt thở dài một cái, gương mặt cảm khái nhìn Trương Vĩ, phảng phất như đã tìm được tri âm rồi, tuy nhiên lại không biết phải nói gì lúc này.