Phòng Thuật (Dịch) - Chương 598: Cạnh tranh (1)
- Ba~ ba~...
Trương Vĩ vỗ tay một cái nói, quét mắt nhìn mọi người, xụ mặt nói:
- Đừng ở đây xem náo nhiệt nữa, nên làm gì, thì làm đi, không ồn ào nữa!
Trình Hâm cùng Lưu Tử Kỳ trừng mắt nhìn nhau, không hẹn mà đều quay đầu đi, những nghiệp vụ viên khác trong điếm cũng che miệng lại, muốn cười, nhưng lại không dám cười ra tiếng, cúi đầu đi đến vị trí của mình.
- Hai người theo tôi vào trong.
Trương Vĩ nhìn hai người một cái, mặt không thay đổi.
Trình Hâm cùng Lưu Tử Kỳ, hiện tại cũng đang bực bội, nhưng lúc đối diện với vị lãnh đạo Trương Vĩ này, cũng không dám làm đối phương nổi giận, chỉ có thế âm thầm bước theo phía sau Trương Vĩ mà thôi.
- Mở cửa phòng làm việc ra.
Trương Vĩ đẩy cửa vào, lại phát hiện cửa bị khóa, liền nói.
Trương Vĩ vừa nói xong, Trình Hâm trừng mắt nhìn Lưu Tử Kỳ, người kia cũng không yếu thế trừng mắt nhìn lại, sau đó mới bước đến cửa phòng làm việc, từ trong túi móc ra một cái chìa khóa, mở cửa phòng làm việc.
Sau khi thấy vậy, khóe miệng Trương Vĩ khơi gợi lên vẻ tươi cười, cũng biết được nguyên nhân hai người cãi nhau, Tô Ngưng và Từ Minh lúc mới trở thành đồng sự, không phải cũng diễn ra tình cảnh này sao?
Chỉ có điều Tô Ngưng và Từ Minh rất hiểu chuyện, lúc không có ai cũng có chút tranh cãi, nhưng tuyệt đối không bao giờ cãi vả trước mặt nghiệp vụ viên, còn Lưu Tử Kỳ và Trình Hâm thì lại rất đanh đá chua ngoa.
- Răng rắc…
Sau khi cửa phòng làm việc mở ra, Trương Vĩ dẫn hai người đi vào, ngồi vào ghế ông chủ:
- Nói đi, hai người các ngươi, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
- Trương quản lý, cũng không có gì lớn, chỉ là Lưu điếm trưởng với tôi có chút hiểu lầm, tôi tin chúng tôi có thế giải quyết được.
Trình Hâm nhìn thoáng qua Lưu Tử Kỳ. Thấy đối phương cúi đầu không nói, nên chỉ có thế đứng ra giải thích.
- Hai người đều ngồi xuống đi.
Trương Vĩ chỉ chỉ một bên ghế sa ***, ngữ khí dịu đi một chút:
- Giữa đồng nghiệp có tranh cãi, là chuyện rất bình thường, tôi cũng có thế lý giải được.
- Nhưng mà, tuyệt đối không thế làm ảnh hưởng đến công việc.
Lời nói của Trương Vĩ rất thấm thía.
- Nhìn lại hai người các ngươi xem, cãi nhau trước mặt ngiệp vụ viên, so với, những đứa con nít cũng không có gì khác bệt, lãnh đạo như vậy trước mặt nghiệp vụ viên còn có uy nghiêm không?
- Quản lí. Tôi biết sai rồi, sau này sẽ chỉnh sửa.
Lưu Tử Kỳ cúi đầu, giả bộ điềm đạm đáng yêu.
- Tôi cũng không phải là khiển trách hai người, mà là muốn tốt cho hai người.
Trương Vĩ thành thật nói:
- Ba người chúng ta tuổi tác đều gần như nhau. Bất kể là quản lý khu vực, hay điếm trưởng, thì luận về tuổi tác, và sự từng trải, rất dễ bị người khác mang ra bới móc, cũng bởi vì như vậy, nên chúng ta cần phải giữ hình tượng, phải uy nghiêm, nếu không thì không thế nào quản được những nghiệp vụ viên lão luyện kia!
- Tôi cũng không muốn nói lời thừa thải, hai người cũng chưa chắc hiểu ít hơn tôi.
Nhưng mà, tôi hi vọng các người có thế nhanh chóng xử lý mâu thuẫn.
Trương Vĩ nói:
- Đem tinh thần và sức lực đặt vào công việc, so là so tổ nào công trạng cao hơn, chứ không phải so xem ai lớn giọng hơn!
- Quản lí. Tôi hiểu ý của anh rồi, tôi hiện tại có thế bảo đảm, công trạng của tổ hai Nhã Uyển chúng tôi, nhất định sẽ sẽ cao hơn tổ một Nhã Uyển.
Lưu Tử Kỳ mặc dù cùng Trương Vĩ nói chuyện. Nhưng ánh mắt nhìn Trình Hâm lại đầy vẻ khiêu khích.
- A…
Thấy cử chỉ của Lưu Tử Kỳ, Trình Hâm trong lòng càng thêm không phục. Hắn từ quản lý khu vực rớt xuống làm điếm trưởng, vốn cũng có cảm giác là một người có tài, vậy mà Lưu Tử Kỳ lại không xem hắn để vào trong mắt.
- Lưu điếm trưởng, hay là như vầy, trước mặt Trương quản lý chúng ta đánh cược đi.
Trình Hâm trầm ngâm một lát rồi nói:
- Cuối tháng, hai người chúng ta tổ người nào có công trạng cao, thì phòng làm việc này của người đó, như thế nào?
- Đánh cược thì đánh cược, tôi lại sợ anh sao.
Lưu Tử Kỳ mở to hai mắt, không chút yếu thế.
- Tốt, quyết định như vậy đi, tôi làm nhân chứng cho các người.
Trương Vĩ khóe miệng gợi lên một nụ cười.
Bây giờ dưới tay Trương Vĩ, thì Tô Ngưng cùng Lưu Chấn Quốc đã rời đi, trong khu cũng hoàn toàn ổn định, nhưng cũng để lại một vài vấn đề, đó chính là công trạng trong khu Hải Tử Loan ngày càng suy giảm.
Nếu như Trương Vĩ không chọn lựa cách thi thố này, thì tình hình nhất định sẽ ngày càng nghiêm trọng, hắn cũng không còn được xem là một quản lý khu vực phù hợp, thậm chí còn có thế bị lãnh đạo khiển trách.
Cho nên, Trương Vĩ hiện tại vẫn đang suy tính vấn đề, đó chính là nâng cao công trạng của khu Hải Tử Loan, tùy vào mỗi cửa hàng, mỗi tổ mà có những cách khác nhau, hoặc là khích lệ, hoặc là thúc giục, hoặc cũng có thế là ủng hộ.
Tóm lại là, chỉ có thế nghĩ đến tất cả các biện pháp để nâng cao công trạng của mỗi tổ mà thôi.
Trình Hâm cùng Lưu Tử Kỳ có mâu thuẫn, từ trình độ nhất định mà nói, chưa chắc đã là chuyện xấu, chỉ cần Trương Vĩ có thế dẫn đường cho hai người, thì có thế đem mâu thuẫn này, chuyển hóa thành một cuộc cạnh tranh mãnh liệt!
- Giữa đồng nghiệp có chút hiểu lầm cũng rất bình thường, mọi người cùng giải quyết là được rồi, bây giờ chúng ta nói đến chuyện công việc.
Trương Vĩ đứng dậy, đi đến phía trước bàn làm việc, dựa vào bàn hỏi:
- Lưu Tử Kỳ, tình huống của tổ hai hiện tại thế nào? Trong tay có hợp đồng nào tốt không?
Nghề trung gian môi giới là một nghề có món lãi kết xù, người có thế bước vào nghề này, đều là loại không chịu an phận với hiện trạng, hoặc là nói bọn họ đến công ty môi giới chính là vì muốn kiếm tiền.
Nếu như trong một tổ có người có đơn đặt hàng lớn, thì có thế nâng cao sỉ khí của những người còn lại trong tổ, đây đối với điếm trưởng của tổ hai Nhã Uyển, có thế nói là trọng yếu.
- Tôi lúc trước có một khách hàng mua bán nhà, hiện tại đã chuyển cho Hàn Tuyết, nhưng tôi sẽ tận lực thúc đẩy hợp đồng này.