Phòng Thuật (Dịch) - Chương 599: Cạnh tranh (2)
Lưu Tử Kỳ nói.
- Tốt, nếu như gặp phải khó khăn gì, có thế nói với tôi.
Trương Vĩ lên tiếng, lại quay đầu nhìn Trình Hâm:
- Trình Hâm, tình hình trong tổ mọi người thế nào?
- Quản lí, tôi cũng đang muốn nói với anh, Lý Lâm đã chuyển đi nơi khác, Lý Hiểu Phương, Vương Kiến Phát đều nghỉ việc, tổ chúng tôi quân số cũng suy giảm nghiêm trọng.
Trình Hâm gương mặt cười khổ.
- Chuyện này không liên quan đến anh, nguyên nhân cụ thế tôi đều biết, chủ yếu là do vấn đề của bọn họ.
Trương Vĩ an ủi một tiếng.
Thật ra, chuyện ba người Lý Lâm rời đi cũng không thế tránh khỏi, cho dù Trương Vĩ vẫn là điếm trưởng của Nhã Uyển, thì ba người này cũng sẽ rời khỏi môn điếm, chứ không phải ba người cố ý muốn nhằm vào Trình Hâm.
- Hợp đồng trong tay Lý Mộng Phi, anh biết không?
Trương Vĩ hỏi.
- Đã biết, nhưng không có cách nào liên lạc với khách hàng.
Trình Hâm sắc mặt trầm xuống nói. Trình Hâm sau khi biết cái hợp đồng này, vốn là muốn giúp Lý Mộng Phi nói chuyện, kết quả, Lý Mộng Phi lại sống chết không chịu nói cho hắn biết phương thức liên lạc với khách hàng.
Theo lý thuyết nếu Lý Mộng Phi nhận được khách hàng, thì phải đăng ký thông tin vào phòng hữu hệ thống, nhưng cái hợp đồng này lại có chút khác biệt, vì đây là khách hàng cũ của Trương Vĩ, nên không thế hiềm nghi Lý Mộng Phi tư đan, cộng thêm thân phận thật sự của Lý Mông Phi. Trình Hâm cũng không có cách nào cấm hắn.
- Lý Mộng Phi tiểu tử này thật không biết nghe lời, tôi đi khuyên bảo hắn một tiếng, nhưng mà vị khách hàng này là bằng hữu của tôi, nếu như có cần, thì lúc dẫn khách đi xem nhà có thế gọi tôi đến.
Trương Vĩ nói.
- Trương tổng không cần đâu. Anh đã giao hợp đồng cho Nhã Uyển cửa hàng rồi, nếu còn muốn quản lý khu vực ra tay, thì tôi cũng không nên làm điếm trưởng nữa rồi.
Gương mặt Trình Hâm đầy tự tin.
- Tốt, vậy giao cho anh, có vấn đề gì, có thế liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.
Trương Vĩ đưa tay phải ra, đặt ở bên tai của mình. Làm tư thế gọi điện thoại.
- Được, tôi nhớ rồi.
Trình Hâm nói.
- Vậy được rồi, thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng nên đi làm đây.
Trương Vĩ nhìn thoáng qua đồng hồ. Sau đó nhìn hai người cười cười, rồi đi ra khỏi phòng làm việc.
- Quản lí, để tôi tiễn anh.
Lưu Tử Kỳ đứng dậy, thực hiện một dấu tay ra hiệu mời thỉnh. Đi theo Trương Vĩ ra ngoài, còn Trình Hâm cũng đi ra khỏi phòng làm việc.
- Lý Mộng Phi!
Trương Vĩ sau khi ra khỏi phòng làm việc. Liền ngừng lại bên cạnh Lý Mộng Phi, vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Trình quản lý vừa rồi nói với tôi, cậu ở trong điếm biểu hiện cũng không tệ, sau này phải tiếp tục cố gắng đấy.
- Thật hay giả vậy?
Lý Mộng Phi nhìn thoáng qua Trình Hâm, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
- Vĩ ca, anh đừng đi, tôi còn có chuyện muốn nói với anh.
- Có chuyện gì, để hôm khác nói! Tỷ tỷ cậu công tư phân minh, tôi mà đến trễ, chắc chắn cô ấy sẽ trừ lương của tôi mất.
Trương Vĩ trêu ghẹo một tiếng, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
- Khen ngợi tôi, tiểu tử kia đầu óc không phải là có vấn đề đấy chứ.
Thấy bóng lưng Trương Vĩ biến mất, Lý Mộng Phi lại quay đầu nhìn Trình Hâm, lẩm bẩm một câu.
Sau khi ra khỏi Nhã Uyển môn điếm, Trương Vĩ lái xe đến cửa hàng Bách Lâm, sau đó đỗ ô tô tại cửa hàng, vừa bước vào Bách Lâm môn điếm, nghiệp vụ viên đã lập tức đứng lên chào hỏi.
- Quản lí chào!
- Vĩ ca chào!
- Mọi người xin chào.
Trương Vĩ nhìn mọi người gật đầu tỏ ý, sau đó đi vào phòng làm việc của mình.
- Trương quản lý chào!
Lý Mông Dao ngồi trước cửa phòng làm việc, thấy Trương Vĩ đi đến, gương mặt xinh đẹp ngẩng lên, giọng nũng nịu ngọt ngào.
- Chào buổi sáng.
Trương Vĩ nhìn thoáng qua Lý Mông Dao, sau đó cười đáp lại một câu, Lý Mông Dao tuy năng lực làm việc bình thường, nhưng bình hoa cũng có giá trị bình hoa, ít nhất, sau khi nhìn thấy cũng khiến cho người khác hai mắt tỏa sáng.
Cùng trợ lý chào hỏi xong, Trương Vĩ liền mở của phòng làm việc ra, vừa bước vào phòng làm việc đã cảm thấy có gì đó không đúng, trong phòng của hắn sao lại có thêm một cái máy đun nước.
Trương Vĩ cũng không hề đóng cửa phòng làm việc lại, mà sau khi bước vào trong phòng làm việc, nhìn máy đun nước còn mới tinh, lớn giọng nói:
- Trợ lý, cô vào đây một chút.
- Quản lí, anh tìm tôi có việc gì không?
Lý Mông Dao đẩy cửa phòng làm việc ra, đứng ở cửa hỏi.
- Cái này là chuyện gì đây? Trong phòng tôi tại sao lại có thêm một cái máy đun nước.
- Ah, là như vầy, trong tiệm chúng ta chỉ có một cái máy đun nước, tôi thấy anh uống nước cũng không tiện, liền mang vào phòng làm việc cho anh một chiếc, như vậy anh uống nước cũng không cần đi xa.
Trên đôi má Lý Mông Dao, mang theo hai lúm đồng tiền làm say đắm lòng người.
- Cái này chắc là tốn kém lắm.
Trương Vĩ ngoài mặt vô cùng khách khí, nhưng trong lòng thầm nói:
- Là bản thân cô lười biếng, không muốn tự mình châm trà cho tôi chứ gì!
- Làm sao biết chứ?.
Lý Mông Dao khẽ lắc đầu, giãy dụa thân hình, đi đến một bên máy đun nước:
- Anh xem, trong hộp sắt này là trà, còn trong *** này chính là cà phê, anh muốn uống gì đều có thế tự mình pha.
- Cô đúng là chân thành.
Trương Vĩ cầm hộp trà lên, tâm không thành thật.
- Không cần khách khí, anh còn gì phân phó tôi không?
Lý Mông Dao chớp chớp đôi mắt to, khách khí nói.
-Không có, cảm ơn máy đun nước của cô.
Trương Vĩ trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười.
- Vậy tôi ra ngoài trước.
Lý Mông Dao cười một tiếng, ưu nhã xoay người, đạp lên đôi giày cao gót tuyệt đẹp, hai đùi thon dài bước đi, hai bờ mông tròn, ngạo nghễ nhướng lên, càng thêm lôi cuốn!
- Tiểu yêu tinh này, ngay cả cách đi cũng thật nhẹ nhàng!