Phòng Thuật (Dịch) - Chương 607: Đi họp (2)
Trương Vĩ đỗ ô tô một bên, sau đó dẫn Ngưu Lỵ Lỵ bước vào công ty Trung Thông, mới vừa bước vào bên trong, đã có một nghiệp vụ viên phụ trách tiếp đãi, đứng dậy hỏi:
- Xin chào, xin hỏi ngài có cần phục vụ gì không.
Công ty Trung Thông quy định đi làm phải đeo cà vạt, chỉ cần là nhân viên trong công ty, nhìn một cái đã có thế biết được, nhưng quản lý khu vực này, không chỉ không thực hiện theo yêu cầu, mà đối với trang phục của trợ lý cũng vô cùng bình thường, nên đối phương không hề nhận ra thân phận của hai người.
- Xin chào, tôi là Trương Vĩ quản lý khu vực Hải Tử Loan, còn đây là trợ lý của cửa hàng Bách Lâm.
Trương Vĩ nhìn nữ nghiệp vụ viên cười cười nói nói.
- Ah, ngài chính là Trương Vĩ quản lý khu vực Hải Tử Loan sao, thật xin lỗi, đã không thế nhận ra ngài.
Nữ nghiệp vụ viên kinh ngạc nói.
- Không sao. Đây là lần đầu tiên tôi đến cửa hàng Hoài An báo cáo, cô không nhận ra tôi cũng rất bình thường mà.
Trương Vĩ phất tay áo, nói lơ đễnh.
- Trương quản lý, tổng giám đã vào phòng họp rồi, mời ngài sang bên này.
Nữ nghiệp vụ viên thực hiện một dấu tay ra hiệu mời thỉnh.
-cảm ơn.
Trương Vĩ gật gật đầu, đi theo phía sau nữ nghiệp vụ viên, thuận miệng hỏi:
- Tiểu thư, xưng hô với cô thế nào?
- Trương quản lý. Tôi tên Hàn Mỹ, ngài gọi tôi Tiểu Mỹ là được rồi.
Nữ nghiệp vụ đáp.
- Tiểu Mỹ, rất tên dễ nghe.
Trương Vĩ đáp khách khí một tiếng.
Hai người Trương Vĩ cùng Ngưu Lỵ Lỵ đến, nhanh chóng lôi kéo sự chú ý của các nghiệp vụ viên. Môn điếm này không giống với những môn điếm khác áp dụng mô hình kiểu mẫu một điếm hai tổ, mà môn điếm Hoài An áp dụng mô hình một điếm ba tổ, cho nên nghiệp vụ viên, trợ lý, điếm trưởng cộng hết lại cũng hơn ba mươi người, so với các môn điếm khác cũng náo nhiệt hơn rất nhiều.
- Đó là quản lý khu vực Hải Tử Loan sao! Hình như còn rất trẻ.
Một nữ nghiệp vụ viên trẻ tuổi có chút tò mò.
- Ai nói không phải chứ ? Đến công ty chưa được nửa năm, đã thăng liền hai cấp đấy.
Một nhân viên nam hơn 20 tuổi thế hiện sự hâm mộ.
- Tôi lúc bằng tuổi hắn còn ở nhà trồng trọt đấy? Vậy mà hắn bằng tuổi tôi lúc trước, lại có thế làm quản lý khu vực rồi, người này đúng là không thế so sánh được.
Một nam nhân hơn 30 tuổi gương mặt cảm khái thở dài.
- Không phải là cua được con gái của tổng tài chứ. Bằng không thì sao lại như vậy. Ép bức người khác sao ?
Một nam thanh niên khác, lời nói có chút không phục.
Những người này ở sau lưng bàn luận, Trương Vĩ cũng không thế biết được, theo sự hướng dẫn của Hàn Mỹ. Hắn đã tiến vào bên trong phòng họp, trong phòng họp lúc này cũng có ba người ngồi rồi.
- Tổng giám, để ngài đợi lâu rồi.
Trương Vĩ sau khi chào hỏi một tiếng, liền nhìn hai người bên cạnh gật gật đầu.
- Không sao. Tôi cũng vừa mới đến thôi.
Đặng Hữu Tài cười ha ha, đứng dậy nói:
- Trương Vĩ. Tôi giới thiệu cho cậu hai vị này một chút.
- Vị này chính là quản lý khu vực Vọng Giang tên Vương Hải Giang.
Đặng Hữu Tài chỉ vào một nam nhân trung niên.
Người nam nhân này toàn thân mặc âu phục, vóc dáng cao gầy, đầu chải ba bảy, lúc cười lộ ra một cái răng vàng, quả nhiên là một người nghiện thuốc lá.
- Vương quản lý ngưỡng mộ danh tính đã lâu.
Trương Vĩ khách khí nói.
Tối hôm qua, Trương Vĩ cùng đám người Từ Minh ăn cơm, cũng đã nghe ngóng được vài tin tức về các quản lý khu vực, mà khu vực Vương Hải Giang quản lý cũng là chi nhánh chính của Đặng Hữu Tài, đây cũng là người do một tay Đặng Hữu Tài đề bạt lên.
- Trương quản lý tuổi trẻ tài cao, thật là hiếm có.
Vương Hải Giang cũng tươi cười nói.
Sau khi giới thiệu Vương Hải Giang xong, Đặng Hữu Tài chỉ chỉ nam nhân một bên:
- Vị này chính là quản lý khu vực Thông Phong tên Tiêu Chiết Bình, cũng là lão đại trong khu chúng ta, có thời gian cậu tiếp xúc với anh ấy nhiều một chút, để học tập.
- Tiêu quản lý, sau này mong chiếu cố nhiều hơn.
Đối với Tiêu Chiết Bình này, Trương Vĩ cũng biết một chút, hắn là người già nhất trong các quản lý khu vực, những người trong ngành môi giới đặt cho hắn một cái ngoại hiệu chính là “Tiếu diện hổ”.
- Không dám, không dám.
Tiêu Chiết Bình đứng dậy, vô cùng khách khí đưa tay phải ra, bắt tay Trương Vĩ.
- Cốc Cốc Cốc…
Sau khi giới thiệu xong, cửa phòng họp vang lên lần nữa, Đặng Hữu Tài ngẩng đầu lên:
- Mời vào.
Đặng Hữu Tài vừa dứt lời, liền có một nữ nhân đẩy cửa vào, nữ nhân này khoảng chừng ba mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, toàn thân mặc một bộ đồ công sở màu đen, mà điều làm cho người khác chú ý nhất chính là đôi bao tay màu trắng cô ta đeo.
- Tổng giám, tôi không đến muộn chứ.
Nữ nhân đi vào phòng họp, nhìn mọi người xung quanh.
- Không có.
Đặng tổng giam phất tay áo:
- Tôi giới thiệu cho cô một đồng nghiệp mới, vị này chính là quản lý khu vực mới nhận chức ở Hải Tử Loan tên là Trương Vĩ.
- Xin chào, tôi là quản ý khu vực ở Kinh Đông tên Lý Miêu Thanh.
Lý Miêu Thanh vừa nói, vừa đưa tay phải ra, bắt tay Trương Vĩ.
- Miêu quản lý, xin chào.
Trương Vĩ cùng đối phương bắt tay, cười nói.
Đối với Miêu Thanh này, Trương Vĩ cũng biết được một chút, người này có năng lực rất mạnh, hơn nữa lại rất thích sạch sẽ, từ trước đến nay vẫn ở một mình, hay bị gọi đùa là “Lão xử nữ”.