Phòng Thuật (Dịch) - Chương 667: Hợp đồng đặt cọc (2)
Nam nhân đụng vào Vệ Trường Minh, vừa nói, vừa đuổi theo Vệ Trường Minh.
- Anh còn có chuyện gì?
Vệ Trường Minh dừng bước lại.
- Nếu như tôi không có nhìn lầm, anh là Vệ khu trưởng?
Nam nhân đụng vào Vệ Trường Minh hỏi.
- Anh là?
Thấy đối phương nhận ra bản thân mình, Vệ Trường Minh lộ ra một tia ngoài ý muốn, hỏi ngược lại.
- Vệ khu trưởng anh khỏe chứ, tôi tên là Trương Vĩ, hai ngày trước tại một yến tiệc có gặp anh.
- Vậy à, người khỏe.
Vệ Trường Minh nhìn đánh giá Trương Vĩ một cái, mơ hồ đối với hắn có một chút ấn tượng, nhưng là lại nhớ không nổi tên.
- Vệ khu trưởng, thật trùng hợp nha! Không nghĩ có thế gặp anh ở đây.
Trương Vĩ cười nói.
- Đúng nha, quả thật rất trùng hợp.
Vệ Trường Minh trả lời một câu, rồi sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ.
- Vệ khu trưởng. Mọi người thật vất vả mới có thế gặp mặt, tôi có thế mời anh một bữa cơm không?
Trương Vĩ hỏi.
- Trương tiên sinh, tôi cũng rất cao hứng khi có thể gặp được anh. Nhưng mà, tôi buổi tối còn có hẹn, chỉ sợ không thế tiếp nhận lời mời của anh.
Vệ Trường Minh nhẹ nhàng tạ tuyệt.
- Vệ khu trưởng, thật ra tôi không riêng gì muốn mời anh ăn cơm. Còn có một việc muốn van xin anh hỗ trợ.
Trương Vĩ nói ngay vào điểm chính.
- Trương tiên sinh, thật là xin lỗi, tôi đêm nay quả thật có việc cần hoàn thành.
Vệ Trường Minh lộ ra một chút áy náy, lần nữa cự tuyệt:
- Đợi lần sau có cơ hội, chúng ta tại hảo hảo họp gặp, cáo từ.
Sau khi nói xong, Vệ Trường Minh gật đầu tỏ ý, rồi sau đó từ sãi bước đi rời khỏi tòa cao ốc số sáu, tuy rằng quả thật hắn nhìn Trương Vĩ rất quen mắt. Ấn tượng cũng không hề khắc sâu. Điều này có thế thấy rõ địa vị của Trương Vĩ. Nếu không, hắn không có khả năng không nhớ được tên của đối phương.
Vệ Trường Minh đường đường là một khu trưởng ở Bắc Kinh, muốn mời hắn ăn cơm có rất nhiều người. Muốn cầu hắn làm việc thì càng nhiều hơn, nếu bữa tiệc nào cũng đều đồng ý. Vậy hắn sẽ bị bể bụng mất!
Còn nữa, với thân phận và địa vị Vệ Trường Minh bây giờị, cũng không có khả năng tùy ý tham gia bữa tiệc từ người lạ, hơn nữa Trương Vĩ lại nói quá rõ ràng, chỉ bằng một điểm này Vệ Trường Minh đã không thích.
Thấy được Vệ Trường Minh xoay người rời đi, Trương Vĩ cũng không hề ngăn trở, khóe miệng mỉm cười, thầm nói:
- Vệ khu trưởng, đừng nói tôi không để cho anh cơ hội, là chính anh không quý trọng!
Sau khi nhìn theo Vệ Trường Minh rời đi, Trương Vĩ cũng rời khỏi tòa cao ốc số 6, lên xe ô tô, Trương Vĩ ngồi ở băng ghế sau, trong buồng lái người đang ngồi chính là Lưu Thành.
- Vĩ ca, sự tình sao rồi?
Lưu Thành nghiêng đầu lại.
- Bây giờ còn không thế xác định, đợi lát nữa mới biết.
Trương Vĩ trả lời một câu, lập tức dựa vào ghế sau, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Thật ra Trương Vĩ đã sớm biết, với thủ đoạn bắt chuyện vừa rồi của bản thân mình, Vệ Trường Minh sẽ không đáp ứng lời mời ăn cơm của hắn, Trương Vĩ cũng chẳng qua là chào sân, vì đã sớm bố trí bước kế tiếp.
- Răng rắc…
Nửa giờ sau, cửa xe sau bên sườn phải ô tô, được người từ bên ngoài mở ra, tiếp nhận một làn gió thơm tho tràn vào trong xe, Trương Vĩ mở hai mắt ra, quay đầu đi thì thấy, trước mắt có một gương mặt xinh đẹp quyến rũ.
- Trương tổng, khiến cho anh đợi lâu.
Trương Mẫn chui vào trong xe, cười khanh khách.
- Sự tình được thế nào rồi?
- Lưu Dong đã hợp đồng đặt cọc rồi.
Vương Mẫn vừa nói, vừa đưa tới một cái túi giấy.
Trương Vĩ thuận tay nhận lấy túi giấy, lấy hợp đồng trong túi ra, xem qua một lần hợp đồng đặt cọc tiền, cùng với chữ ký do chính tay Lưu Dong ký, trên mặt lộ ra một nụ cười.
- Tốt, làm tốt lắm!
- Trương tổng, cái hợp đồng này kế tiếp phải làm sao bây giờ?
Vương Mẫn thử dò xét.
- Dựa theo lưu trình đơn bình thường, đã bàn bạc thế nào, thì cứ làm theo như đã nói.
Trương Vĩ cười cười.
- Vâng, em hiểu rồi.
- Cái hợp đồng kia đã bàn bạc tới đâu rồi?
- Lỗ Bằng đối với căn nhà rất hài lòng, nhưng (giá tiền vẫn còn chưa thống nhất giữa hai bên.
Vương Mẫn nói.
- Như vậy đi, cứ giảm phí hoa hồng, mau sớm thúc đẩy cái này hợp đồng đó.
Trương Vĩ trầm tư một lát, Trương Vĩ sở dĩ coi trọng Lỗ Bằng, cũng không phải nguyên nhân vì hoa hồng, mà chính là muốn cùng Lỗ Bằng lập quan hệ, giảm phí hoa hồng xuống một chút vừa lúc có thế lấy cảm tình của đối phương.
- Reng reng reng…
Đúng lúc này, điện thoại di động Trương Vĩ điện đột nhiên vang lên, Trương Vĩ lấy điện thoại di động của mình ra xem, hiển thị trên màn hình chính là số của Tam Pháo.
- Xin chào, tôi là Trương Vĩ.
Sau khi bấm nút trả lời, Trương Vĩ nói.
- Vĩ ca, trong nông trường có ba tên tiểu kê chạy ra, hiện tại đã bị chúng tôi bắt được, liền nhốt vào lồng gà tre ở trong nhà.
Tam Pháo nói ẩn ý.
- Được, anh coi chừng bọn chúng cẩn thận, tranh thủ thời gian tôi đi qua xem một chút.
Trương Vĩ cười lạnh một tiếng.
- Tốt, chúng tôi sẽ dạy dỗ ba con gà này một chút, tránh khỏi bọn chúng đến lúc đó không nghe lời.
Tam Pháo cười nói.
- Hai ngày nữa, còn bán đi, đừng để tàn phế nha.
Trương Vĩ nói.
- Anh yên tâm đi, phương diện này là sở trường của chúng tôi.
Tam Pháo cười hắc hắc.
- Tốt, vậy trước tiên cứ như vậy đi.
Trương Vĩ phân phó một tiếng, lập tức ngắt máy điện thoại di động của mình. ( )