Phòng Thuật (Dịch) - Chương 671: Thuyết phục (2)
- Chồng, anh không muốn hỏi em chuyện gì sao?
- Làm sao vậy?
Gương mặt Vệ Trường Minh mờ mịt.
- Khụ…
Vệ phu nhân ho nhẹ một tiếng, cảm giác như muốn đánh một phát, như là đập vào trên bông.
Dựa theo ý muốn của Vệ phu nhân, mình làm nhiều thức ăn ngon như vậy, Vệ khu trưởng nhất định phải hỏi một câu, đến lúc đó liền mượn cơ hội nhắc tới việc mua nhà, nhưng, Vệ Trường Minh dường như nhìn tâm tư của nàng, trên bàn cơm một câu nói ngạc nhiên cũng không có.
- Quên đi, không chơi kiểu kín đáovới anh nựa, tôi dứt khoát nói thẳng luôn.
Vệ phu nhân âm thầm lẩm bẩm một câu.
- Chồng, em trước có nói với anh, em muốn mua một căn nhà, nếu có thế đầu tư, gia tăng giá trị, lại có thế để cho cha mẹ dời đến Bắc Kinh đấy?
- Đúng nha, làm sao vậy?
Vệ Trường Minh thuận thế hỏi.
- Em chọn được một căn ở tiểu khu kia, hình dáng tổng thế cũng đã xem qua , ngày mai muốn xem căn nhà đó, anh có thế cùng đi cùng không?
Vệ phu nhân hỏi.
- Ta nói em hai ngày nay cứ chạy đi ra ngoài, thì ra là vì chủ ý này.
Vệ Trường Minh để chén đũa trên tay xuống, gương mặt nghiêm túc nói.
Vệ phu nhân muốn mua nhà ở Bắc Kinh, cùng với chuyện Lưu Dong ở Bắc Kinh mua nhà, tính chất vẫn còn có chút khác biệt, ai cũng biết Vệ phu nhân là vợ chính của hắn, nhưng không có ai biết được Lưu Dong là bồ nhí của hắn, vì thế Vệ phu nhân mua nhà cần phải lớn hơn.
- Chồng, số tiền kia đều là do tôi làm ăn kiếm được, tôi dùng tên cha mẹ đứng tên nhà, cũng không có cái gì không đúng nha!
Thấy được ngữ khí của Vệ Trường Minh không thuận, Vệ phu nhân giải thích.
- Là do em tự kinh doanh à? Không có mũ quan trên đầu anh, em đã sớm phá sản rồi!
Vệ Trường Minh có chút bất mãn.
- Chồng, không chỉ là loại cán bộ cao cấp như anh, cho dù chỉ là huyện trưởng nhỏ ở ngoại thành, người nào không có hai cái nhà ở Bắc Kinh. Chỉ cần không phải đứng tên mình, có cái gì mà đáng lo chứ.
Vệ phu nhân nói.
- Anh không có nói không cho em mua, nhưng mà để anh ổn định một chút đi.
Nghe Vệ phu nhân nói, ngữ khí Vệ Trường Minh cũng có chút buông lỏng, bởi vì đối phương nói chính là tình hình thực tế.
- Chồng, hiện tại chính là thời kỳ tốt của thị trường nhà đất, qua cái thôn này thì không còn có cái tiệm này nữa rồi (bỏ mất cơ hội), em không phải là vì lo cho gia đình này hay sao?
Vệ phu nhân làm gương mặt ủy khuất.
- Ừ.
Vệ Trường Minh cau mày, cúi đầu trầm tư.
- Nói trắng ra là, phần lớn người ta làm quan không phải là vì tiền sao?
Vệ phu nhân liếc chồng một cái.
- Mua nhà gia tăng giá trị, chung quy vẫn hơn việc tham ô!
- Được, em đi xem là được rồi.
Nghe được Vệ phu nhân, Vệ Trường Minh lên tiếng có chút bất đắc dĩ, đứng dậy đi ra nhà ăn.
Quan trường vốn chính là một cái thùng lớn, có cái câu “Nước trong quá thì không có cá”, làm quan cũng cần phải dùng kim tiền để lo lót chuẩn bị quan hệ, nếu không, hắn làm sao có thế leo lên vị trí này, chẳng lẽ chỉ dựa vào năng lực của hắn?
Làm quan cũng rất cần dùng tiền, việc kiếm tiền cũng có nguy hiểm nhất định, so với lợi dụng chức quyền đi kiếm tiền, mua nhà gia tăng giá trị ngược lại an toàn hơn, ít nhất, không sẽ phải chịu cảnh lương tâm bị khiển trách.
Hơn nữa, Vệ khu trưởng còn có một đứa con gái, đang du học nước ngoài, hàng năm phải hao tốn mấy chục vạn NDT chi phí, chỉ bằng tiền lương của hắn, còn chưa đủ lo tiền cơm cho con gái đó?
Tuy rằng, thuyết phục Vệ Trường Minh mua nhà thành công, nhưng sau khi thấy thái độ của Vệ Trường Minh, Vệ phu nhân hiểu được muốn kêu hắn đi xem nhà, chỉ sợ là việc không thực tế, vì thế căn bản cũng chưa có nói ra chuyện này.
Ngày hôm sau, Vệ phu nhân gọi em của mình đến, hai người cùng đi công ty bất động sản Nghiệp Đạt, coi như là tìm cho mình một yểm hộ, cho dù có gặp người quen biết, thì nói thẳng là em nàng muốn mua nhà.
Em của Vệ phu nhân là Tần Ngọc, tuổi tác chừng ba mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, rất biết lấy lòng Vệ phu nhân, cô ta cũng là mới vừa đến Bắc Kinh, muốn thừa dịp thị trường nhà đất đang tốt hốt một khoản.
Chừng mười giờ sáng, Lữ Thành chờ tại cửa công ty Nghiệp Đạt, thấy được Vệ phu nhân xe lái tới, nhanh chóng chạy một mạch ra đón tiếp, còn không ngừng nhìn xung quanh bên trong xe, muốn xem Vệ khu trưởng có đi chung hay không.
- Lữ Thành, chúng ta trực tiếp đi xem nhà đi.
Vệ phu hạ cửa sổ xe, nhô đầu ra nói.
- Vệ phu nhân khỏ.
Lữ Thành lên tiếng, nhìn qua lớp kính xe nhìn một chút, rồi nói:
- Vệ khu trưởng, không cùng cô đi sao?
- Hắn bận công tác, không có đến.
Vệ phu nhân nói lấy lệ.
- Tốt, vậy chúng ta cũng nên đi.
Nghe được Vệ phu nhân, Lữ Thành không khỏi thất vọng, nhưng vẫn là cố ra vẻ tươi cười.
- Phu nhân, tôi lái xe dẫn đường phía trước.
Vệ phu nhân lên tiếng, sau đó lập tức lên xe ô tô Pha Ly.
- Ha…
Lữ Thành thở dài một cái, không thế gặp được Vệ khu trưởng, khiến cho trong lòng hắn có chút thất vọng, nhưng mà chỉ cần có thế ký cái hợp đồng này, cũng có thế vô hình cùng Vệ khu trưởng kéo gần quan hệ, sau này còn có cơ hội tiếp xúc.
Sau khi nghĩ đến nơi này, Lữ Thành lại khôi phục sự hoạt bát nhanh nhẹn ban đầu, một mạch chạy đến xe mình, thúc giục Trầm Đông Bình lái xe, chạy về Nhạc Thành Công Quán. ( )