Phòng Thuật (Dịch) - Chương 672: Lật ngửa bài (1)
- Leng keng…
Một hồi chuông vang lên, Trương Vĩ từ trên ghế salon đứng lên, đi mở cửa nhà, thấy được một nhóm bốn người đang đứng ở ngoài cửa.
Trong đó có hai gã nam nhân chính là Trầm Đông Bình cùng Lữ Thành, hai người nữ nữ có khí chất không tầm thường, chính là hai người Vệ phu nhân cùng Tần Ngọc, Trương Vĩ không khỏi âm thầm đánh giá một phen.
- Trương tiên sinh ngài khỏe chứ, chúng tôi dẫn khách hàng đi xem nhà.
Trầm Đông Bình cười ha hả.
- Mời bốn vị vào.
Trương Vĩ thực hiện một dấu tay ra hiệu mời thỉnh, dẫn bốn người vào bên trong.
- Trương tiên sinh, tôi giới thiệu cho anh một chút, vị này chính là khách hàng Lưu phu nhân.
Lữ Thành chỉ vào Tần Ngọc.
- Lưu phu nhân người khỏe.
Trương Vĩ khách khí.
- Vị này là tẩu tẩu của Lưu phu nhân. Vệ phu nhân, đi cùng với cô ấy xem nhà.
Lữ Thành chỉ về Vệ phu nhân.
- Vệ phu nhân người khỏe.
Nghe Lữ Thành giới thiệu, Trương Vĩ khóe miệng gợi lên một nụ cười mịt mờ, quay đầu quan sát Vệ phu nhân một chút.
- Hai vị phu nhân muốn uống chút gì không, tôi đi chuẩn bị cho hai vị.
Trương Vĩ khá nhiệt tình.
- Không cần khách khí, chúng ta trực tiếp xem nhà là được rồi.
Vệ phu nhân phất tay áo.
- Vậy tùy ý cô.
Trương Vĩ gật gật đầu với Vệ phu nhân, rồi sau đó thực hiện dấu tay ra hiệu mời thỉnh.
-cảm ơn nhiều.
Vệ phu nhân đáp lại một tiếng, rồi sau đó cùng Lữ Thành đi xuống, bắt đầu quan sát tứ phía căn nhà, đồng thời thỉnh thoảng cùng Tần Ngọc thấp giọng trao đổi.
- Tần Ngọc, em cảm thấy căn nhà này thế nào nha?
Vệ phu nhân ở trong phòng dạo qua một vòng, mỉm cười.
- Chị dâu, căn nhà này thật là tốt, diện tích khá lớn, sàn trần đủ cao, cảnh sắc ưu mỹ, hơn nữa biển số nhà cũng rất cát tường, biển nhà 66 là lớn thuận, nói không chừng vợ chồng tỷ còn có thế tiến hơn một bước.
Tần Ngọc khép môi trên dưới, thuận miệng nói ra một loạt lời chúc mừng.
- Cái miệng nhỏ nhắn của cô bây giờ rất biết nói chuyện đấy.
Tuy rằng Tần Ngọc có ý nịnh hót, nhưng vừa lúc gãi đúng chỗ ngứa của Vệ phu nhân, lập tức sắc thái vui vẻ trên mặt càng đậm.
- Chị dâu, lời này tôi cũng không phải là nói càn đâu, văn hóa phong thủy lưu truyền mất nghìn năm, thà tin rằng là có còn hơn là không.
Tần Ngọc nói rành mạch.
- Ừ, vậy cũng được.
Nghe được lời nói của Tần Ngọc, lại suy tính cho bản thân một phen. Vệ phu nhân cũng cảm thấy nhà rất thích hợp, hơn nữa còn có khả năng gia tang giá trị rất lớn, cười nói:
- Vậy tôi nghe cô, mua căn nhà này.
- Ừ, em cũng cảm thấy phải mua, ít nhất phải đặt cọc trước. Bằng không phòng nguyên tốt như vậy, khẳng định sẽ bị khách hàng khác cướp mất.
Tần Ngọc nhắc nhở.
Câu nói này của Tần Ngọc không phải là do bốc đồng, hiện tại thị trường bất động sản đang bạo phát, các chủ nhà mỗi ngày đều đưa ra một giá, cho dù là nhà đã thanh toán tiền cọc, nếu như những khách hàng khác ra giá tiền trội hơn, có thế đền bù tổn thất tiền đặt cọc. Cũng có khả năng phá hủy giao kèo để bán cho người khác.
Sau khi Vệ phu nhân quyết định phải mua nhà, lại cùng Lữ Thành thương lượng một phen, Lữ Thành nghe quyết định của Vệ phu nhân xong, trong lòng cũng vô cùng cao hứng, ít nhất hắn lần này nỗ lực không có uổng phí, sau đó dẫn Vệ phu nhân trở về phòng khách.
- Trương tiên sinh, khách hàng của chúng tôi quyết định mua căn nhà này, cứ dựa giá tiền chúng ta đã bàn trước. Hiện tại có thế ký kết hợp đồng đặt cọc, anh thấy thế nào?
Lữ Thành hỏi.
- Tốt lắm, ký đi.
Trương Vĩ nhìn bốn người một cái, khẽ gật đầu.
Thấy được Trương Vĩ cũng đáp ứng, bốn người ngồi trên ghế sa ***, rồi sau đó Trầm Đông Bình lấy ra hợp đồng, đồng thời điền nội dung trên hợp đồng. Cuối cùng giao cho Trương Vĩ cùng Tần Ngọc ký tên.
Trương Vĩ ký tên rất nhanh chóng, chờ đến khi ba bản hợp đồng cùng ký xong, hợp đồng đặt cọc này chính thức có hiệu lực, Vệ phu nhân lộ ra một nụ cười thỏa mãn. Lữ Thành cùng Trầm Đông Bình liếc nhau, hai người cũng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
- Trương tiên sinh, nếu như đã ký hợp đồng đặt cọc, vậy chúng tôi đi trước đây, chúng ta qua điện thoại liên lạc sau.
Lữ Thành đứng dậy.
Sau khi Lữ Thành nói xong, ba người Vệ phu nhân đều đứng dậy, chuẩn bị cùng Trương Vĩ cáo từ, Trương Vĩ cũng không hề quay nhìn Lữ Thành, mà là quay đầu nhìn Vệ phu nhân, cười nói:
- Vị Vệ phu nhân này xem rất quen mắt! Hình như chúng ta đã gặp qua ở đâu rồi!
- Trương tiên sinh, anh có thế là nhớ lộn rồi, tôi vừa tới Bắc Kinh không lâu, trước kia chưa từng gặp qua anh.
Lông mày Vệ phu nhân nhíu lại, có chút bất ngờ.
- Trương tiên sinh, tôi xem anh là nhớ lộn rồi, nếu như không còn chuyện gì khác, chúng ta nên đi trước.
Trương Vĩ vừa thốt lên xong, sắc mặt Lữ Thành lập tức thay đổi, lời nói có chút khẩn trương.
- Trương tiên sinh, hiện tại hợp đồng đặt cọc đã ký, nếu như anh muốn đổi ý, là phải thanh toán bồi thường gấp đôi.
Trầm Đông Bình trừng Trương Vĩ một cái.
- Tôi sao lại đổi ý?
Trương Vĩ vừa nói, vừa dùng tay phải búng cái hợp đồng đặt cọc một cái, cười nói:
- Vệ phu nhân, cô có thế không nhớ tôi nổi, chính là mấy ngày hôm trước tại hội sở của Dung tiểu thư, tôi đã từng gặp qua cô và Vệ khu trưởng.
- Anh… Anh khỏe.
Nghe được Trương Vĩ gọi ra đích danh Vệ khu trưởng rồi, Vệ phu nhân cũng là biến sắc, muốn phủ nhận cũng không có khả năng.
- Rất cao hứng khi gặp anh.
- Tôi cũng rất cao hứng có thể gặp cô.
Trương Vĩ đứng dậy, khách khí nói:
- Xin cô chuyển lời cho Vệ khu trưởng, nếu như anh ta có thời gian, tôi mời anh ấy một bữa cơm.