Phòng Thuật (Dịch) - Chương 694: Căn cứ của nhân viên dự bị (1)
Chuyện Trương Vĩ rời khỏi Trung Thông, có thế nói không có bất kỳ dấu hiệu báo trước, đã lưu lại một khoản trống quyền lực, mấy điếm trưởng còn lại đều có mấy phần mong đợi, hi vọng mình có thế kế nhiệm quản lí khu vực.
Nhưng mà kế Từ Minh, Lưu Chấn Quốc, Tô Ngưng, Trương Vĩ các loại…, trước sau ly khai khỏi Công ty Trung Thông ở khu Hải Tử Loan, các điếm trưởng còn lại của khu Hải Tử Loan công ty Trung Thông, đã không có người đặc bệt cường thế rồi.
Dưới sự ủng hộ của cường lực Hồng Phát, Trình Hâm lần nữa leo lên vị trí quản lý khu vực, mặc dù tâm lý các điếm trưởng trong khu không phục, cũng không dám có hành động phản đối bên trên.
Sau khi Trương Vĩ tại công ty Trung Thông bỏ việc, một mực đồng nghiệp ở công ty cũ liên lạc, Tống Dân, Đào Nguyên, Lưu Tử Kỳ, Hứa Kiệt, Quách Bân các loại…, đều có thế nói là phe phái của Trương Vĩ, cũng đều có ý hướng gia nhập công ty Trung Vĩ.
Tống Dân, Đào Nguyên, Lưu Tử Kỳ đều có nhóm đội của tiêng mình, chỉ trực tiếp mời về làm điếm trưởng, sau khi Trình Hầm rời khỏi Nhã Uyển môn điếm, Hứa Kiệt cũng được đề bạt làm điếm trưởng, Quách Bân, Lý Mộng Phi, Văn Phương đều lạ cấp dưới của hắn.
Hay nói cách khác, chỉ cần hiện tại Trương Vĩ đồng ý, có thế tại khu Hải Tử Loan thành lập môn điếm, hơn nữa có thế thành lập hai cửa hàng bốn tổ, coi như là cắm rễ xuống khu Hải Tử Loan.
Dĩ nhiên, chỉ cần sự tình còn chưa làm xong, Trương Vĩ cũng không dám nói toàn bộ, vì thế chỉ nói có thế kéo đến hai ba điếm trưởng, coi như nhất định được bảo lưu lại.
- Đặng quản lí, anh tại nghề trung gian môi giới thời gian còn lâu hơn, Trương tổng có thế kéo tới hai ba tổ, anh chỗ ấy có thế kéo đến bao nhiêu người nha?
Quả nhiên sau khi Trương Vĩ trả lời, Vương Mẫn quay đầu nhìn về Đặng Hữu Tài dò hỏi.
- Ha ha, tôi cũng có thế kéo tới ba bốn điếm trưởng thôi.
Đặng Hữu Tài cười ha hả, tâm tư Vương Mẫn hắn lại có thế không biết, nhưng Trương Vĩ mời hắn ngồi vị trí này, không phải là coi trọng nhân mạch của hắn sao?
Nhân mạch Đặng Hữu Tài so với Trương Vĩ lớn hơn nhiều, nhưng tình huống của hắn và Trương Vĩ không giống nhau, Trương Vĩ là ông chủ công ty Trung Vĩ, Đặng Hữu Tài tuy rằng cũng là quản lý cao cấp. Nhưng nói đến cùng dù sao cũng là làm công.
Trương Vĩ kéo người dĩ nhiên là tận lực, phe phái của hắn vừa nghe là hắn có công ty riêng, tự nhiên cũng nguyện ý đi theo hắn kiếm ăn, vì bọn họ cùng Trương Vĩ có cơ sở tín nhiệm, một khi đến công ty là có thế trọng dụng.
Nhưng những thủ hạ trước kia của Đặng Hữu Tài, khẳng định phải suy tính chuyện này nhiều hơn. Không có khả năng đi theo Đặng Hữu Tài đến nơi khác làm việc mà không có chút cơ hội nào, hơn nữa là xem thái độ như thế nào.
Nếu như, công ty Trung Vĩ phát triển tốc độ cao, đồng thời Đặng Hữu Tài được trọng dụng, những thủ hạ của hắn cũng sẽ gia nhập, nhưng nếu như khuynh hướng công ty Trung Vĩ đi xuống. Bọn họ cũng chưa chắc sẽ gia nhập công ty Trung Vĩ.
Dĩ nhiên, đây cũng là hiện trạng nghề trung gian môi giới, nếu như các quản lý cao cấp đều có thế nhất hô bá ứng, một vị chuyển đi nơi khác đều muốn rút sạch một nửa công ty, giống như là bị tầng quản lý bắt cóc, đoán chừng cũng không có ai sẽ đầu tư cái nghề này nữa.
Nói cho cùng, nhân tình dĩ nhiên vô cùng trọng yếu. Nhưng so với tiền đồ của bản thân, thì tiền đồ vẫn trọng yếu hơn. Trong xã hội, người dệt hoa trên gấm dù sao thì cũng luôn nhiều hơn so với kẻ đem tặng than trong gió tuyết.
Nói cách khác, công ty Trung Vĩ phát triển tựa như quả cầu tuyết vậy, hoặc là càng ngày càng tốt, hoặc là càng ngày càng kém, ngoại lực rốt cuộc cũng chỉ là bàng môn. Vẫn là nên dựa vào sự quật khởi của chính công ty Trung Vĩ.
- Trương tổng, tôi cảm thấy lôi kéo người từ những công ty khác đến, dù sao số lượng cũng có hạn, hơn nữa độ trung thành cũng không cao, không bằng bồi dưỡng nhân viên của mình, đây mới là tài phú của chính công ty chúng ta.
Đặng Hữu Tài lên tiếng.
- Nói thì nói như vậy, nhưng quy mô công ty chúng ta không lớn. Người mới chiêu thu cũng không phải dễ, chưa chắc có nhiều người ứng tuyển như vậy, hơn nữa tỉ lệ đào thải của nghề trung gian môi giới khá cao, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Vương Mẫn thở dài một hơi. Thâm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.
- Đúng vậy, Trung Thông, Mạch Thiên, Liên Gia mấy công ty tư nhân đó đã đứng vững vàng ở Bắc Kinh, thế nhưng trên mạng vẫn đầy ngập thông báo tuyển dụng của bọn họ. Mặc dù có nghiệp vụ viên ứng tuyển, nhưng phần nhiều đều là đi nộp đơn ở công ty lớn.
Trương Vĩ nói.
- Trương tổng nói không sai, đây là cái gọi là hiệu ứng thương hiệu, công ty chúng ta cũng phải phát triển theo mục tiêu này.
- Ba…
Sau một hồi Trương Vĩ trầm tư, vỗ tay vang lên.
- Ài, tôi thật ra thì có một ý nghĩ như thế này.
- Trương tổng, anh có ý kiến gì?
Vương Mẫn hiếu kỳ.
- Em gọi điện thoại cho Dương Quang, bảo cậu ta lập tức chạy tới tiệm này.
Trương Vĩ cũng không trả lời ngay, mà phân phó Vương Mẫn một tiếng.
- Vâng.
Vương Mẫn lấy điện thoại di động của mình ra, đi sang một bên gọi điện thoại cho Dương Quang, còn Trương Vĩ lại tiếp tục cùng Đặng Hữu Tài nói chuyện.
- Đặng ca, một người mới để trở thành một nhân viên môi giới hợp cách, đại khái cần thời gian bao lâu?
Trương Vĩ hỏi.
- Cái này cũng khó mà nói, chủ yếu vẫn là xem năng lực cá nhân, như anh có năng lực mạnh, ba tháng làm tới điếm trưởng, sáu tháng làm tới quản lí khu vực, hiện tại lại tự mình mở công ty riêng.
Đặng Hữu Tài cũng là lão ranh khôn, nịnh bợ Trương Vĩ trước một cái, rồi mới nói:
- Nhưng mà theo tình huống thông thường mà nói, cần hai tháng cho đến sáu tháng, cái này cũng cùng thị trường bất động sản có quan hệ.
- Nếu như, chúng ta từ trường học trực tiếp chiêu thu sinh viên, đồng thời bồi dưỡng bọn họ trở thành nhân viên môi giới, anh cảm thấy ý nghĩ này như thế nào đây?
- Bồi dưỡng sinh viên mới tốt nghiệp, cái chủ ý này ngược lại không tệ, năng lực học tập của sinh viên rất mạnh, nếu so với nông dân công dân cùng người trong xã hội, càng thêm dễ dàng đào tạo cùng quản lý.