Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 699: Về nhà (2)

Sau khi mang hành lý để cốp chứa đồ, Tô Phỉ ngồi vào hàng sau ô tô, nhìn qua đồng hồ Nữ Sĩ của mình một chút.

- Thời điểm đến xảy ra kẹt xe một chút, không ấy là đã đến sớm hơn rồi.

Trương Vĩ cười nói.

- chào Tô tiểu thư, tôi tên Trương Kỳ là em họ Trương Vĩ, rất cao hứng có thể gặp cô.

Trương Kỳ từ phía trước xoay người lại, chào hỏi.

- Xin chào Trương tiểu thư, tôi cũng rất cao hứng có thể gặp cô, cô thật xinh đẹp, da mặt vừa trắng, vừa mềm mịn.

Thấy Trương Kỳ uốn éo thân thế, ánh mắt Tô Phỉ không khỏi sáng ngời, vô cùng nhiệt tình.

- Cô quá khách khí, Tô tiểu thư cũng rất xinh đẹp.

Trương Kỳ cười nói.

- Cô không nên gọi tôi Tô tiểu thư. Cô cứ gọi tôi là Tô Phỉ được rồi.

Tô Phỉ nói.

- Tốt, cô cũng có thế trực tiếp gọi tôi là Trương Kỳ.

- Trương Kỳ, cái tên này thật là dễ thương, cô cũng đến thành phố Bảo Thành sao?

Tô Phỉ hỏi.

- Ừ. Tôi trở về thành phố Bảo Thành làm một ít chuyện.

- Vậy thì tốt quá, chúng ta ở trên đường cũng có thế làm bạn, còn có thế trao đổi một chút chuyện tự giữ gìn nhan sắc, làm đẹp.

- Đúng nha, hương thơm trên người cô rất tốt nha. Là dùng trang điểm của hãng gì vậy?

Vừa nói cho đến trao đổi việc dung mạo, chăm sóc, Trương Kỳ đã thế hiện hứng thú lớn, hai người rất nhanh chóng hàn huyên cùng nhau, ngược lại lạnh nhạt Trương Vĩ ở bên cạnh.

..

Chiều hôm qua, Dương Quang ngồiị xe về tới thành phố Bảo Thành, đồng thời, cùng thầy giáo đại học của mình liên hệ một chút, hi vọng có thế bắt tay từ trường học cũ của mình, thực hiện kế hoạch chiêu thu sinh viên tốt nghiệp do Trương Vĩ vạch ra.

Quan hệ giữa hắn và thầy cũ ở đại học không tệ. Sau khi lão sư nghe được suy nghĩ của hắn. Cũng đáp ứng sẽ giúp hắn giới thiệu lãnh đạo trường. Để cho lãnh đạo phụ trách cụ thế chuyện này, sẽ cùng Dương Quang bàn lại chuyện này.

Dương Quang ngồi bên trong xe buýt thành phố, chạy tới trường đại học cũ của hắn. Lúc Dương Quang một bước bước vào sân trường, phảng phất ký ức thời đi học. Trong lòng như có ảo giác mộng mị bùng lên.

Sau khi sớm đã cùng ão sư liên lạc, Dương Quang đi tới phòng làm việc của Lão sư, giảng viên chủ nhiệm của hắn tên là Hạ Bình Viễn, tuổi tác không lớn lắm, cũng chỉ có hơn 30 hơn tuổi, nhưng lại một vị lão sư phụ trách.

- Hạ Lão sư, đã lâu không gặp thầy.

Dương Quang đi vào phòng làm việc của Lão sư, đến trước bàn làm việc Lão sư, thấy Lão sư phê chữa văn kiện, nhẹ giọng chào hỏi.

- Dương Quang, nhanh như vậy tới rồi, ngồi đi!

Sau khi thấy Dương Quang, Hạ Bình Viễn so so hai tay, đứng dậy nói.

- Hạ Lão sư, thật là xin lỗi, tôi hiện tại cũng tốt nghiệp, còn phải phiền thầy giúp.

Dương Quang sờ ót một cái, nói có chút ngượng ngùng.

- Dương Quang, anh nói như vậy tôi không thích nghe, tôi một ngày là Lão sư cảu anh, cả đời sẽ là Lão sư của anh, Lão sư chiếu cố học trò, không phải là đạo lý chính đáng sao.

Hạ Bình Viễn vờ cả giận.

- Cảm tạ cảm tạ Lão sư.

Dương Quang cảm nhận được trong lòng ấm lên, gương mặt cảm kích.

- Dương Quang, tôi cũng khách khí với anh, tôi một hồi còn đi dạy, hiện tại liền dẫn anh đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng, chuyên môn của ông ta là phụ trách sinh viên tốt nghiệp, có chuyện gì anh cứ nói với ông ta.

Hạ Bình Viễn nhìn đồng hồ một chút.

- Vâng, Hạ Lão sư,

Dương Quang gật đầu.

Dưới sự hướng dẫn của Hạ Bình Viễn, hai người tới phòng làm việc của hiệu trưởng, cửa phòng làm việc không có khóa, Hạ Bình Viễn vẫn gõ cửa tượng trưng một cái, đây cũng là một loại hành động lịch sự.

- Đông đông đông…

Sau khi tiếng đập cửa vang lên, Hạ Bình Viễn chào hỏi:

- Hác hiệu trưởng, tôi là Hạ Bình Viễn hệ vật lý, xin hỏi ông có trong phòng làm việc không?

- Hạ Lão sư, mời vào.

Trong phòng truyền đến một giọng nam trung niên.

- Hác hiệu trưởng.

- Xin chào hiệu trưởng.

Sau khi hai người đi vào trong phòng, trước sau cùng Hác hiệu trưởng chào hỏi một tiếng.

- Hạ Lão sư, ông tìm tôi có chuyện gì không?

Hác hiệu trưởng đang đứng phía trước cửa sổ tưới hoa, thấy hai người đi đến, để thùng trong tay xuống.

- Hác hiệu trưởng, đây là sinh viên tốt nghiệp trường chúng ta Dương Quang, hắn bây giờ đang công tác ở một công ty ở Bắc Kinh, công ty họ muốn tại trường chúng ta thông báo tuyển dụng sinh viên tốt nghiệp, vì thế tôi liền dẫn hắn đến cùng ông nói chuyện một chút.

Hạ Bình Viễn nói.

- Vậy à, là có chuyện như vậy à! Đồng môn của Dương Quang đều tốt nghiệp, còn có thế nghĩ đến niên đệ, niên muội của trường cũ, thật là có tâm rồi, tôi ở nơi này thay bọn họ cảm tạ anh.

Hác hiệu trưởng nói.

- Hiệu trưởng, thầy quá khách khí, tôi cũng tốt nghiệp từ cái trường này, có chuyện gì tự nhiên sẽ nghĩ đến trường chúng ta đầu ta.

Dương Quang nói.

- Rất rất tốt, mời ngồi.

Hác hiệu trưởng cười ha hả.

- Hác hiệu trưởng, vậy ông cùng Dương Quang đàm phán đi, tôi đi dạy đây.

- Đi thôi, dạy học sinh viên là đại sự, đây chính là không thế làm trễ nải.

Hác hiệu trưởng phất tay áo.

- Sinh viên Dương Quang, công ty của các vị là làm lĩnh vực gì đấy, cùng trường học chúng ta có ngành đào tạo chuyên môn nào.

Sau khi nhìn theo Hạ Bình Viễn rời đi, Hác hiệu trưởng hỏi han ân cần.

- Công ty chúng tôi là làm bất động sản sang tay, chủ yếu là cho thuê, bán bất động sản, đối với chuyên môn không có yêu cầu gì, chỉ cần có thế chịu khổ, cầu tiến là được.

- Môi giới bất động sản!

Sau khi nghe được mô tả của Dương Quang, gương mặt Hác hiệu trưởng biến đổi, thầm thì một tiếng. ( )

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free