Phòng Thuật (Dịch) - Chương 700: Cự tuyệt (1)
Trường cũ của Dương Quang gọi là đại học Bảo Thành, là đại học tốp hai, cũng là một trong những đại học ưu tú nhất của thành phố Bảo Thành, Hác hiệu trưởng cũng một mực hãnh diện với điều này.
Nhưng mà, sinh viên đại học ngày càng nhiều, rất nhiều sinh viên tốt nghiệp không tìm được việc làm tốt, thậm chí trên internet còn tung tin vịt “Không lên đại học không tìm được việc làm, lên đại học vẫn là thất nghiệp”.
Vì thế rất nhiều người có cảm giác, thời gian bốn năm đại học vô cùng lãng phí, còn không bằng đánh liều sớm bước vào xã hội, ít nhất bốn năm có thế tích góp nhất định, hoặc còn có thế tạo dựng trời đất riêng cho mình.
Dưới tình hình việc làm nghiệm trọng hiện nay, nghe công ty Dương Quang muốn đến trường thông báo tuyển dụng, trong lòng Hác hiệu trưởng chính là ôm một chút hi vọng, nếu như là một công ty có danh tiếng không tệ, hàng năm đều có thế thông báo tuyển dụng sinh viên tốt nghiệp ở trường, như vậy chỉ cần ông ấy có thế thúc đẩy chuyện này, cũng có thế làm lý lịch của ông ta thêm rạng rỡ vẻ vang.
Nhưng cái gọi là công ty danh tiếng không tệ, cũng không bao gồm cái nghề trung gian môi giới này, vì ngưỡng cửa nghề quá thấp, cho dù người chưa từng học đại học, đều có thế gia nhập công ty môi giới để làm việc, hơn nữa còn phải xem đãi ngộ của song phương, đây chẳng phải là một chứng minh cho khía cạnh “luận đại học vô dụng”.
Hác hiệu trưởng tuyệt đối không thế dễ dàng tha thứ, đường đường sinh viên tốt nghiệp trường tốp hai, đi theo nghề trung gian môi giới này, càng không thế cho đối phương đến trường thông báo tuyển dụng, chuyện này nếu truyền ra ngoài, chẳng phải là làm mặt mũi của ông ta không còn.
- Sinh viên Dương Quang, nghề trung gian môi giới cùng trường học chúng ta không cùng ngành, hơn nữa công ty của các anh lại không có ở thành phố Bảo Thành, tôi xem anh tốt nhất là đến những trường khác thử xem.
Hác hiệu trưởng thở dài một hơi, từ tốn tạ tuyệt.
Phản ứng của Dương Quang cũng không chậm, thấy Hác hiệu trưởng nhíu mày, không hỏi thăm chuyện của công ty, ngược lại trực tiếp cự tuyệt chuyện tuyển mộ, đồng thời thế hiện bộ dạng “tiễn khách”. Dương Quang hiểu rằng đây không phải là chuyện đùa.
- Hiệu trưởng, tôi cảm thấy được thầy có thế có thành kiến đối với nghề trung gian môi giới, cái nghề này nếu như làm tốt, cũng có thế đạt được tiền đồ rộng mở.
Dương Quang giải thích.
- Sinh viên Dương Quang, anh không cần nói thêm gì nữa, chuyện này tuyệt đối không thế.
Hác hiệu trưởng lắc lắc đầu:
- Anh hay là đi những trường khác thử đi.
- Vậy được rồi, tôi đi trước đây.
Dương Quang từ vị trí đứng lên, trên mặt cố nặng ra vẻ tươi cười.
- Mời sinh viên tốt nghiệp trường đại học tốp hai, đi theo nghề trung gian môi giới, thật đúng là bó tay khi anh nghĩ ra được.
Thấy Dương Quang rời khỏi phòng làm việc, Hác hiệu trưởng hừ lạnh một tiếng.
Lời nói của Hác hiệu trưởng không lớn. Nhưng Dương Quang vẫn mơ hồ nghe được một chút, mặc dù không trở lại phản bác đối phương, nhưng cũng nhỏ giọng thầm thì:
- Người bảo thủ, ông cho là bây giờ còn ở thập niên chín mươi, ông cho là sinh viên tốt nghiệp trường tốp hai vẫn còn là bánh trái thơm ngon, tôi cũng từ cái trường này tốt nghiệp.
Còn không phải cũng đang làm nghề trung gian môi giới.
Sau khi Dương Quang từ phòng làm việc của hiệu trưởng đi ra, vốn muốn cùng Hạ Lão sư chào hỏi, nhưng Hạ Lão sư mới lên lớp dạy học rồi, hắn cũng không muốn quấy rầy đối phương nữa. Chỉ có thế ở cửa lớp học chào cáo biệt, đồng thời dùng di động gửi một tin ngắn cảm tạ.
Sau khi Dương Quang rời khỏi trường học, nhìn thời gian trên đồng hồ một chút, đã là hơn mười một giờ trưa rồi. Trong lòng hắn đầy hy vọng khi đến đây, thậm chí không lo ăn điểm tâm. Nhưng lại đổi lấy một kết quả như vậy.
- Quên đi, về nhà trước vậy.
Dương Quang thì thầm một tiếng, rồi sau đó đi tới trạm xe buýt, ngồi đợi xe buýt về nhà.
Thái độ vừa rồi của Hác hiệu trưởng, cũng đả kích Dương Quang không nhỏ, thậm chí trong lòng sinh ra một loại hoài nghi, chẳng lẽ nghề trung gian môi giới thật không có tiền đồ, trên xe buýt hắn vẫn nghĩ đến chuyện này.
Dương Quang vốn cho là mình rất kiên định, nhưng trên đường chạy về nhà, hắn phát hiện trong lòng mình có chút dao động, xuống xe buýt đi bộ về nhà, vẫn đang hồi tưởng chuyện này.
- Mau nhìn hai chiếc ô tô màu trắng, thật là phong cách nha!
- Nhiều lời, đó xe Masertati, cùng hãng với xe Ferrari đấy, sao lại không thế lợi hai được chứ?
- Anh xem logo xe kìa, giống như Tam Xoa Kích của Nhị Lang Thần vậy, thật là đẹp quá đi đó mà.
Dương Quang đang cúi đầu phiền muộn, bên tai truyền đến tiếng nghị luận của mấy thanh niên.
Dương Quang quay đầu nhìn lại trên đường, phát hiện một chiếc ô tô màu trắng vội vã chạy, tuy rằng ô tô chạy khá nhanh, không thấy rõ logo, nhưng là từ đường cong duyên dáng của xe, hắn cũng có thế đoán được đây là Maserati tổng tài.
- Wow, Trương Đại Vĩ này màu mè, trên đường loại này mà phóng nhanh như vậy, bộ không tông bẹp hay sao…
Nhìn chiếc ô tô đang chạy vội vã, Dương Quang mặc dù không có xem số xe, cũng có thế đoán đây là xe của Trương Vĩ, bởi vì loại ô tô này rất ít, tại thành phố loại hai như Bảo Thành, tỷ lệ xuất hiện lại ít hơn nhiều.
Hơn nữa Trương Vĩ sớm đã nói trước, hai ngày này có thế phải về nhà, vì thế Dương Quang vừa nhìn thấy chiếc xe này, lập tức phán đoán ô tô là của Trương Vĩ, nhưng mà, như vậy vẫn tạo được cho hắn cú hích tinh thần.
- Hác hiệu trưởng xem thường nghề trung gian môi giới, Trương Đại Vĩ lúc đó chẳng phải từ trung gian môi giới lập nghiệp sao? Bây giờ còn không phải có nhà, có xe, được lòng người, chỉ cần tôi cũng có nổ lực, chưa chắc không thế đạt được thành tựu như hắn.
Sau khi nghĩ tới tấm gương Trương Vĩ, lập tức, lòng tin của Dương Quang gia tăng không ít, hai người là cùng nhau lớn lên, hắn không cảm thấy mình so với Trương Vĩ kém hơn, chỉ cần mình ở công ty làm việc tốt, xem ra cũng có thế có xe, có nhà, có vợ!
Sau khi Dương Quang nghĩ đến chuyện này, lập tức cảm thấy cả người đầy sức lực, đuổi theo dấu vết hai chiếc ô tô màu trắng, một mạch chạy về khu Tiểu Bào, trong miệng còn không ngừng thầm nói:
- Sau này nếu tôi có thế, nhất định cũng mua chiếc xe loại này, đến lúc đó đi dạo trên đường, đỏm dáng một chút.