Phòng Thuật (Dịch) - Chương 701: Cự tuyệt (2)
- Lão Trương, Lý tỷ, Trương Tùng nhà các vị vào cấp ba rồi à.
Một nữ nhân tóc ngắn, mập mạp nói.
- Đúng vậy, sang năm sắp sửa lên đại học rồi.
Trương Kiến Quốc vừa nói, vừa nhìn xung quanh cửa cửa xá.
- Tiểu Tùng của nhà anh học giỏi vậy, chuẩn bị thi trường đại học nào vậy?
Một người đàn ông có vóc người nhỏ, chắp tay sau lưng hỏi.
- Chuẩn bị đi Bắc Kinh, Đại Vĩ đã ở đó mua nhà rồi, Tiểu Tùng đi cũng có thế chăm sóc lẫn nhau.
Lý Tuệ Lan nói.
- Mua nhà ở Bắc Kinh, vậy trả hết bao nhiêu tiền nha?
Một nam nhân thân hình cao lớn, răng trong miệng vàng khè, trên tay kẹp một điếu thuốc hỏi.
- Cụ thế bao nhiêu tiền chúng tôi cũng không biết, nghe nói ít nhất hơn một ngàn vạn NDT.
Trương Kiến Quốc tự hào nói, bản thân con mình có bản lãnh mua nhà. So với chính mình mua nhà cũng cao hứng hơn.
- Cừ thật, Đại Vĩ thật là giỏi.
- Hơn một ngàn vạn NDT! Là cả một xe tiền rồi đó.
- Bắc Kinh là nơi rất tốt, người trẻ tuổi cũng là nên xông xáo.
Sau khi nghe được lời nói của Trương Kiến Quốc, mấy lão đầu, lão thái đều tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không có tin hết lời nói của Trương Kiến Quốc, việc thanh niên đến thành phố Bảo Thành tìm việc ngày càng nhiều, cũng chưa nghe qua ai mua nổi nhà, hơn nữa còn là nhà hơn một ngàn vạn NDT, trong lòng bọn họ đều cảm thấy không chân thật.
- Trương thúc. Các vị không phải là bị Đại Vĩ lừa rồi chứ, ở Bắc Kinh nào có kiếm tiền dễ dàng như vậy, ta đây cũng công tác mấy năm ở Bắc Kinh, không chỉ nói là nhà hơn một ngàn vạn NDT, ngay cả cái toilet cũng mua không nổi.
Một thanh niên hơn ba mươi tuổi nghi ngờ.
- Đại Cường lời này của cậu là sao. Tôi lớn tuổi như vậy rồi, còn có thế lừa gạt tiểu bối như cậu.
Vừa nghe thanh niên kia không tin tưởng, hai con ngươi Trương Kiến Quốc trừng một cái.
- Trương thúc, Đại Cường tôi không phải ý đó…
Nam nhân được xưng là Đại Cường, vừa cười vừa khoát tay trả lời.
- Ô ô…
Ngay lúc nhóm người đang tranh luận. Một chiếc ô tô màu trắng lái vào cư xá, đường cong duyên dáng, khí chất đỉnh cao, khí phách, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Mọi người ở đó nhìn chăm chú, ô tô màu trắng ngừng bên cạnh mọi người. Từ buồng lái đi ra là một người nam nhân, chính là Trương Vĩ lái xe về nhà, rồi sau đó có hai mỹ nữ lần lượt đi ra, hàm nghĩa hương xa mỹ nữ là có thật.
- Đại Vĩ.
- Đại Vĩ đã về rồi.
Thấy Trương Vĩ từ trong xe đi xuống. Vộ chồng Trương Kiến Quốc từ băng ghế đứng lên, gương mặt nở nụ cười đón tiếp ân cần.
- Kỳ Kỳ. Cũng về rồi.
Sau khi Lý Tuệ Lan thấy Trương Kỳ, lôi cánh tay của nàng, cười ha hả.
- Đại bá, bá mẫu, con trở về thăm hai người một chút, có mua cho hai người một chút thức ăn nè.
Trương Kỳ nở nụ cười, ăn nói vô cùng biết điều.
- Đại Vĩ, tiểu thư này là ai vậy?
Sau khi Lý Tuệ Lan thấy Tô Phỉ, dò xét cẩn thận, cất tiếng hỏi đầy thâm ý.
- Đây là Tô Phỉ, là một người bạn ở Bắc Kinh của con.
Trương Vĩ giới thiệu.
- Thúc thúc, xin chào, tôi tên là Tô Phỉ, rất cao hứng có thể quen biết các vị.
Tô Phỉ nói.
- Mọi người, thúc thúc, xin chào, mọi người khỏe không.
Trương Vĩ sang bên cạnh, cùng những người kia chào hỏi.
- Đại Vĩ, chiếc xe này của anh là Maserati tổng tài hả, chiếc xe này phải hơn hai ba triệu đó, tiểu tử anh hiện tại thật là phát đạt, hôm nào được nhớ mời Cường ca tôi một chầu.
Sau khi thấy ô tô Trương Vĩ, thanh niên tên Đại Cường sửng sốt một chút, thấy Trương Vĩ có năng lực mua xe mắc như vậy, đối với chuyện hắn ở Bắc Kinh mua nhà, cũng không còn bất kỳ hoài nghi gì nữa.
- Hai ba triệu! Cái ô tô này mắc như vậy nha, so với Mercedes-Benz, bảo hay BMW còn muốn đắt hơn.
Một ông lão kinh ngạc.
- Đúng nha, Đại Vĩ thật là giỏi.
- Nhà lão Trương thật tốt số nha, có đứa con bảnh lãnh như vậy, nửa đời sau này không ngờ có thế lại hưởng phúc rồi.
Nghe Đại Cường nói giá tiền ô tô, mấy ông cụ, bà cụ cũng vô cùng kinh ngạc.
- Được, vậy nếu đã trở về rồi, vậy chúng ta đi thôi.
Nghe các bạn hàng xóm khen, trong lòng Lý Tuệ lan cũng vui thích, một tay kéo Trương Kỳ, một tay kéo Tô Phỉ.
- Em dẫn hai vị khuê nữ đi lên trước, tôi và Đại Vĩ ở dưới đây đợi.
Trương Kiến Quốc phất tay áo.
- Đại Vĩ vừa lái xe trở về, thân thế hiện tại còn mệt mỏi, anh để nó ở dưới này làm gì.
Lý Tuệ Lan trừng ông chồng một cái, lời nói có chút bất mãn.
- Tôi không làm gì, chính là xem chiếc xe một chút.
Trương Kiến Quốc nói.
Trước kia, Trương Kiến Quốc tại công trường chạy máy xe trộn bê-tông, đối với tính năng ô tô rất quen thuộc, cũng thích những loại ô tô này, ông ấy cảm giác mình thấy qua xe cũng không ít, chỉ cần là ô tô chạy ở thành phố Bảo Thành, ông ấy trên cơ bản có thế gọi tên được, nhưng chưa từng thấy qua chiếc ô tô này của Trương Vĩ bao giờ.
- Vậy anh ở đây xem, để Đại Vĩ theo tôi đi lên.
Lý Tuệ Lan có chút bất mãn.
- Em đi lên trước đi, một hồi chúng tôi lên sau.
Trương Kiến Quốc nói lấy lệ với vợ một câu, đi tới bên cạnh Maserati tổng tài, vuốt ve thân xe bóng loáng, chói mắt, thầm nói:
- Xe này thật đúng là tốt, so với xe máy trộn bê- tông Phan Ky Xa thì hơn nhiều rồi!