Phòng Thuật (Dịch) - Chương 707: Mã Đức (2)
Bảo an lên tiếng cúi người gật đầu, lập tức lại đi trở về phòng an ninh, cầm ống điện thoại bàn lên bấm số gọi.
Bảo an chẳng qua là một người giữ cửa, không có khả năng liên lạc với lãnh đạo cao cấp, chỉ có thế truyền từng bậc từng bậc, cuối cùng liên lạc với bí thư trưởng của Phủ Thị Chính.
Sau khi bí thư trưởng của Phủ Thị Chính biết chuyện, lập tức chạy tới phòng làm việc của thị trưởng thành phố.
- Đông đông đông…
- Mời vào.
Bên trong phòng làm việc vang lên giọng của một nam nhân, lập tức bí thư trưởng đẩy cửa đi vào, nhìn thoáng thị trưởng thành phố Bảo Thành sau bàn làm việc liền nói:
- Thị trưởng, phía ngoài có một ký giả Cctv đang đợi, nói muốn cần phỏng vấn việc xây dựng đường cao tốc.
- Chuyện này anh xử lý đi.
Sau khi nghe lời nói bí thư trưởng, thị trưởng trầm ngâm một chút.
- Tốt, tôi hiểu rồi thị trưởng.
Bí thư trưởng gật gật đầu.
- Chờ một chút.
Thị trưởng lại phất tay áo, dừng lại một lát:
- Anh đi nói cho hắn biết, hiện tại tình hình cụ thế chưa có định ra, cùng với sau khi xác định sự việc, sẽ tổ chức đại hội ký giả thống nhất.
- Vâng. Tôi hiểu.
Bí thư trưởng nói.
Nhìn bí thư trưởng rời phòng làm việc, thị trưởng ngừng công việc trong tay, như chìm trong suy tư một lát, việc xây dựng đường cao tốc quả thật không có quyết định.
Chuyện này không riêng gì liên hệ thành phố Bảo Thành, còn do Bắc Kinh phụ trách xây dựng đường cao tốc, nhất định song phương cùng chung quyết định mới được, mặc dù ý kiến một bên của thành phố Bảo Thành, hắn cũng không thế hoàn toàn làm chủ, kết quả cuối cùng còn phải để thị ủy bên kia quyết định kết quả cuối cùng.
Cách phòng làm việc của thị trưởng không xa. Bên trong phòng làm việc của Phó thị trưởng, Mã Đức đang ngồi làm việc trên ghế sa *** trong phòng, còn có một nam nhân mập mạp ngồi bên cạnh, khuôn mặt của hắn có vài phần giống, chính là ba của Mã Đức, Mã Trung Khuê.
- Ba. Việc xây cao tốc cuối cùng thế nào rồi, ba có thế nói cụ thế được không.
Mã Đức hút một hơi thuốc lá, quay đầu nhìn chằm chằm ba hắn.
- Ba không phải nói rồi sao? Chuyện này còn chưa có quyết định, sau này sự việc được xác định, ba khẳng định sẽ ngay lập tức báo cho con biết.
Mã Trung Khuê thoáng liếc con hắn một cái.
- Ba, việc đất đai lần này là món lãi kếch sù. Nếu chúng ta hành động chậm chạp, có thế một cọng lông cũng không nhổ được.
Mã Đức nói.
- Ba hiểu, ba để ý cho con là được.
Mã Trung Khuê nói.
- Ba, vậy ba tiết lộ ít nhiều cho con. Để con tính toán trong lòng nha.
Mã Đức hỏi.
- Không phải ba không tiết lộ với con, chuyện này thị trưởng thành phố tự mình đàm phán đấy, chiến tích lớn như vậy hắn chịu nhường cho con.
Mã Trung Khuê hừ lạnh một tiếng.
- Ba.
Vậy từ miệng của hắn ba thăm dò một chút không được sao? Đây chính là việc đất đai của thành phố Bảo Thành chúng ta, qua cái thôn này không còn cái tiệm này nữa đâu, mất cơ hội đấy.
Mã Đức thúc giục.
- Được rồi. Con đừng lèo bèo, tâm lý ba nắm chắc là được.
Mã Trung Khuê phất tay áo, đẩy cánh tay con hắn một chút:
- Con về nhà trước đi, có chuyện gì trở về nhà nói.
- Vâng, vậy con chờ tin tốt của ba.
Mã Đức từ trên ghế salon đứng lên, không muốn rời đi.
- Đi đi, đi đi.
Mã Trung Khuê có chút không nhịn được, hắn sao lại không biết tâm tư con hắn, lại có thế không biết đây là cơ hội kiếm tiền, mấu chốt là hắn cũng có nỗi khổ bất đắc dị.
Bên trong Phủ Thị Chính cũng có phe phái, mà hắn và thị trưởng Bảo Thành hiện tại, vừa khéo không phải người cùng phe, người ta không tìm cơ hội xử lý mình đã tốt rồi, còn đi la liếm tin tức, đó không phải là tự rước lấy phiền phức sao?
..
Sau khi bí thử trưởng của phủ thị chính thụ ý thị trưởng về, cố ý tự mình đi ra gặp hai người Tô Phỉ, mới vừa đi đến đại viện Phủ Thị Chính, bảo an liền một lúp xúp ra nghênh tiếp.
- Ngô bí thư trưởng, ông sao lại ra đây?
Bảo an lấy lòng.
- Là Tiểu Uông hả, vị đồng chí nào là ký giả Cctv, anh giới thiệu cho tôi một chút.
Ngô bí thư trưởng nhìn bảo an một cái, rồi phân phó.
- Vị tiểu thư ở cửa chính là ký giả, có cần tôi giúp ông mời vào hay không.
Bảo an được xưng là Tiểu Uông nói.
- Không cần, tôi tự mình đi được rồi.
Ngô bí thư trưởng quẳng xuống một câu, trực tiếp đi qua bảo an Tiểu Uông, đi đến Tô Phỉ cùng Trương Vĩ.
- Chào cô, tôi là bí thư trưởng của Phủ Thị Chính Bảo Thành, Ngô Viễn Phương.
- Chào ông, tôi là Tô Phỉ ký giả Cctv, rất hân hạnh được quen biết ông.
Tô Phỉ mỉm cười:
- Xin hỏi, tôi hiện tại có thế phỏng vấn đồng chí thị trưởng không?
- Tô tiểu thư, thị trưởng chúng tôi hiện tại đang họp, hơn nữa lịch trình hai ngày nay đã đầy, chỉ sợ thị trưởng bận quá không có thời gian gặp cô.
Ngô Viễn Phương nói.
- Ngô bí thư trưởng, tôi đến thành phố Bảo Thành, chính là vì phỏng vấn vấn đề xây cao tốc, chuyện này đối thành phố Bảo Thành chúng ta cũng có chỗ tốt, coi như là chiến tích hạng nhất của thị trưởng các vị rồi, tôi nghĩ hẳn không có cái gì cần phải che giấu nha.
Tô Phỉ nói có chút bất mãn.
- Tô Phỉ tiểu thư, cũng không phải thị trưởng không muốn gặp cô, mà là chuyện xây cao tốc còn chưa có quyết định, chờ đến khi sau này xác định, sẽ công khai tổ chức đại hội ký giả.
Ngô bí thư trưởng nói.
- Ngô bí thư trưởng, tôi muốn hỏi ông một chút, việc xây cao tốc sao còn chưa quyết định, là chưa có xác quyết định lộ tuyến xây cao tốc, hay là chưa xác định ngày xây dựng công trình?
Trương Vĩ tựa như không tồn tại, bỗng nhiên ngay lúc đó đi ra phía trước, nhìn chằm chằm cặp mắt Ngô Viễn Phương.