Phòng Thuật (Dịch) - Chương 717: Công ty Hồng Đức (2)
- Tiểu Phạm, anh nói cho Mã tổng rõ.
Trương Hoằng Nghị cũng không hết sức rõ ràng, nhanh chóng gọi tới một nghiệp vụ viên.
- Mã tổng, là một công ty môi giới Bắc Kinh, hơn nữa cho đãi ngộ hết sức tốt, chỉ lương căn bản một tháng đã hai ngàn NDT, có bọn họ tại Ký Cháu Học Viện thông báo tuyển dụng, chúng ta rất khó chiêu thu nghiệp vụ viên.
Phạm Thần nói.
- Công ty môi giới ở Bắc Kinh? Sao lại chạy đến công ty chúng ta chiêu thu, tên gọi công ty là gì?
Mã Đức không khỏi nhíu mày.
- Gọi là công ty Trung Vĩ, nghe nói ở Bắc Kinh có bảy tám môn điếm.
- Tôi tưởng có gì đặc biệt hơn chứ? Mới chỉ có bảy tám môn điếm thôi.
Mã Đức cười lạnh một tiếng, nếu như là Trung Thông, ngay cả loại công ty lớn này, Mã Đức cũng không lo, nhưng một công ty nhỏ có bảy tám môn điếm, Mã Đức thật đúng là không sợ đối phương.
- Mã tổng, ông xem tôi nên làm gì bây giờ nha?
Trương Hoằng Nghị nói.
- Làm sao bây giờ?
Mã Đức cười lạnh một tiếng:
- Nghĩ cách khiến cho bọn họ cút đi, không cút đi liền đập phá khu tuyển dụng của bọn họ.
- Mã tổng, cái này có nên hay không.
Trương Hoằng Nghị chần chờ một chút.
- Có cái gì không ổn, tại vùng thành phố Bảo Thành này, xảy ra chuyện gì tôi lo, sợ cái lông!
Mã Đức nói hào khí, loại chuyện như vậy có thế lớn có thế nhỏ, nếu như mình không cho đối phương biết lợi hại, những công ty môi giới khác còn cho là mình dễ bắt nạt, chẳng phải là đều cưỡi trên đầu công ty Hồng Đức.
..
Hai người Tô Phỉ ngồi ở trong xe nhàm chán, nói chuyện tào lao được mấy câu, sau khi đợi ba bốn tiếng, Trương Vĩ đột nhiên tỉnh thần lên, dọc theo ánh mắt của hắn nhìn về đằng xa, thì thấy có mấy chiếc xe Audi màu đen, chạy về hướng Phủ Thị Chính.
- Tô Phỉ mau nhìn, bảng số của mấy chiếc xe này là Bắc Kinh.
Trương Vĩ nhìn xuyên qua cửa kính bên hông, vừa nhìn bên ngoài, vừa nói.
- Phải không, tôi xem một chút.
Sau khi nghe lời nói của Trương Vĩ, Tô Phỉ lập tức hưng phấn lên, nhào tới buồng lái bên trái nhìn xung quanh bên ngoài, quả nhiên thấy được một loạt xe Audi màu đen lái tới.
Tô Phỉ ghé buồng lái bên trái nhìn xung quanh, vạt áo trước phủ trên người của Trương Vĩ, bộ ngực căng tròn, dán chặc vào gò má của Trương Vĩ, Trương Vĩ có thế thưởng thức được một mùi thơm cơ thế mê người.
- Thật đúng là bảng số của Bắc Kinh, đoán chừng thật có thế là người phụ trách cảu Bắc Kinh, anh làm sao mà biết được bọn họ hôm nay sẽ tới.
Thấy xe biển số xe Audi, hai mắt Tô Phỉ không khỏi tỏa sáng, liền nghĩ tới cuộc đ1nh cược vừa rồi với Trương Vĩ, không nhịn được lên tiếng hỏi.
- Có thế là chúng ta phẩm hạnh tốt, thành công rồi chứ.
Trương Vĩ cười hắc hắc.
- Như vậy tôi mới không tina nh đó.
Tô Phỉ hừ một tiếng, thân mình uốn éo, quay đầu, về chỗ ngồi của mình, nhưng lại không nghĩ tới bộ ngực của mình, cọ trên mặt Trương Vĩ, từ bên trái truyền đến cảm nhận khác thường, thậm chí có thế cảm nhận được hơi thở nóng của Trương Vĩ trong không khí.
- Ừ.
Thân mình Tô Phỉ không khỏi chấn động lên, trong miệng phát ra một tiếng hừ nhẹ, trừng Trương Vĩ một cái, nói chuyện không chút đạo lý:
- Anh làm gì cọ mặt vào ngực của ta, thật đáng ghét.
- Phải không?
Thấy Tô Phỉ trả đũa, Trương Vĩ không khỏi lắc đầu cười nói:
- Hẳn là cô muốn dụ dỗ tôi rồi, cho nên mới đặt bộ ngực trên mặt tôi.
- Nói hươu nói vượn, tôi không có đê tiện như vậy.
Tô Phỉ trừng Trương Vĩ một cái, gắt giọng.
Bên cạnh cửa lớn Ký Cháu Hóa Công Học Viện, Dương Quang cùng Lưu Thành lại thông báo tuyển dụng cả ngày, tại Ký Cháu Hóa Công Học Viện thông báo tuyển dụng hai ngày, đã có mười mấy sinh viên ghi danh rồi, tuy rằng chưa chắc đều có thế đến công ty Trung Vĩ, nhưng xem như thành công một nửa.
- Ha…
Dương Quang từ trên ghế đứng dậy, ngáp một cái:
- Lưu Thành, chúng ta đi về nhà đi, đoán chừng ngày hôm nay không ai báo danh rồi.
- Được, trong trường chiêu thu sinh viên, quả nhiên so với bên ngoài dễ dàng hơn rất nhiều.
Lưu Thành cầm mấy bộ sơ yếu lý lịch, cười nói vui vẻ.
- Đúng thế, tại cái trường này thông báo tuyển dụng mấy ngày, chúng ta lại đi những trường khác chạy tiếp, mỗi một trường đều có thế chiêu thu một số người, công ty chúng ta liền có thế giải quyết vấn đề thiếu hụt nhân sự.
Dương Quang vừa dọn dẹp các thứ, vừa nói.
- Đúng nha, dựa theo kế hoạch cảu Vĩ ca, chỉ cần chúng ta thông báo tuyển dụng đủ người, là công ty có thế nhanh chóng phát triển.
Lưu Thành nói.
- Lưu Thành, sau này anh tính đến bộ phận nào làm?
Dương Quang cùng Lưu Thành ở chung được hai ngày, cảm thấy cùng đối phương rất hợp tánh khí, quan tâm nói.
- Không biết.
Bản thân Lưu Thành cũng không có chủ ý, lắc lắc đầu nói:
- Tôi nghe Vĩ ca đấy, hắn an bài tôi đi đâu, thì đi đến đó.
- Bằng không anh đến bộ phận nhân sự, đến lúc đó hai anh em ta cùng nhau làm.
Dương Quang đề nghị.
- Bộ phận nhân sự?
Nghe được lời nói của Dương Quang, Lưu Thành không khỏi sửng sốt một chút, hắn chưa tiếp xúc bộ phận nhân sự, càng không biết phải làm gì, cũng không thế vẫn như vậy thông báo tuyển dụng.
Hai người vừa thu dọn đồ đạc, vừa ôn chuyện làm ăn, chờ đến an trí xong đông tây, hai người cùng rời Học Viện, Lưu Thành bởi vì không có chỗ ở, vì thế tá túc nhà Dương Quang, cho nên hai người cũng là cùng nhau trở về.
Nhưng mà, ngay lúc hai người mới vừa đi ra cửa viện, liền có năm thanh niên đến trước mặt, năm người này đều là âu phục, cà- vạt, xem ra cũng là người của công ty môi giới.
- Hắc, hai người các ngươi đứng lại!