Phòng Thuật (Dịch) - Chương 718: Xung đột (1)
Năm người trẻ tuổi của công ty môi giới kia, chính là nghiệp vụ viên của công ty bất động sản Hồng Đức, mà người dẫn đầu đám nam nhân kia chính là Phạm Thần, nguyên nhân bọn họ đến đây rất đơn giản, chính là muốn nói với người của công ty Trung Vĩ, không được đến Ký Cháu Hóa Công Học Viện để tuyển nghiệp vụ viên.
- Đang nói hai người các ngươi đấy? Không nghe thấy à.
Phạm Thần quát mắng một tiếng.
- Các vị tìm chúng tôi có chuyện gì sao?
Sau khi thấy năm người, Dương Quang nhíu mày nói.
- Không có chuyện gì lớn, chỉ muốn nói cho hai người các ngươi biết, ngày mai không được đến trường tuyển dụng nữa.
Phạm Thần đứng ra nói chuyện, bốn ngiệp vụ viên bên cạnh cũng tản ra, vây hai người Dương Quang ở giữa, dường như muốn tạo áp lực cho hai người.
- Chúng tôi ở Ký Cháu Hóa Công Học Viện thông báo tuyển dụng, liên quan gì đến mấy người các vị?
Lưu Thành hừ lạnh một tiếng.
- Các người là thật sự không hiểu quy củ, hay giả vờ không hiểu quy củ hả, công ty môi giới của các người ở Bắc Kinh, sao lại phí sức chạy đến thành phố Bảo Thành của chúng tôi tuyển người.
Phạm Thần trừng mắt.
- Tôi cũng là người ở thành phố Bảo Thành, dựa vào cái gì mà không thế tuyển dụng ở nơi này.
Dương Quang nói.
- Bớt nói nhảm đi, không cho các người thông báo tuyển dụng, cũng không cho các người tuyển dụng, các người cũng không đi hỏi thăm một chút, xem công ty Hồng Đức của chúng tôi dễ trêu lắm sao?
Phạm Thần nói.
- Dương Quang đừng để ý tới bọn họ, chúng ta đi thôi.
Lưu Thành vỗ vỗ bả vai Dương Quang, căn bản là không quan tâm đến năm người bọn họ.
- Đợi đã, tôi còn chưa nói hết, ai cho các người đi.
Phạm Thần vừa nói xong, nhóm năm người liền chắn trước mặt hai người Lưu Thành Dương Quang, khiến hai người không thế lách qua bọn họ.
- Tránh ra.
Khóe miệng Lưu Thành nhếch lên nụ cười lạnh, cũng không quan tâm năm người đứng chắn, mà trực tiếp kéo Dương Quang đi về phía trước. Ngang nhiên chen qua người Phạm Thần.
- Con mẹ nó ngươi muốn chết à, mẹ mày!
Phạm Thần thấy Lưu Thành lách qua một bên, lập tức cảm thấy mất mặt, liền giơ quả đấm hướng đến Lưu Thành.
- Hừ.
Lưu Thành hừ lạnh một tiếng. Nghiêng mình tránh quả đấm, đồng thời vung nắm đấm của mình, hướng đến Phạm Thần.
- Bịch…
Một tiếng, một quyền của Lưu Thành đập vào mặt Phạm Thần. Lập tức phun ra một ngụm máu tươi, hai chiếc răng vàng bên trong cũng rơi theo, có thế thấy quyền này của Lưu Thành sức lực vô cùng lớn.
- Mẹ nó, dám đánh người của công ty Hồng Đức chúng ta, các huynh đệ đánh hai người bọn họ.
Thấy Phạm Thần bị đánh, một nghiệp vụ viên có quan hệ tốt với Phạm Thần hét lên một tiếng, đồng thời giơ quả đấm về phía Lưu Thành.
Nếu song phương đã đánh nhau, đương nhiên người nào cũng không thế tránh khỏi, Phạm Thần bị một quyền đánh ngã xuống đất. Bốn người còn lại bắt đầu vây quanh Lưu Thành và Dương Quang. Lưu Thành đương nhiên là không chút sợ hãi. Nhưng Dương Quang lại có chút chật vật chịu không nổi.
..
- Trương Vĩ, nếu người phụ trách hạng mục ở Bắc Kinh đến rồi, vậy chúng ta có nên đi vào phỏng vấn hay không.
Trên mặt Tô Phỉ vô cùng hưng phấn.
Mấy chiếc xe Audi từ Bắc Kinh, sau khi đến Phủ Thị Chính. Và được an bài ở nhà khách Phủ Thị Chính, Trương Vĩ dùng mấy trăm khối tiền mua chuộc người tiếp đãi trong sở, thì đã có thế xác định được thân phận của bọn hắn.
- Cô gấp làm gì! Người ta vừa mới đến Bắc Kinh, không có khả năng ngay lập tức đàm phán với bên thành phố Bảo Thành.
Trương Vĩ lắc đầu nói.
- Đi xem đi, nói không chừng chúng ta còn có thế biết thêm chút ít.
Tô Phỉ đề nghị.
- Không được, cô đi bây giờ, sẽ chỉ làm bọn họ phản cảm, sau này có muốn phỏng vấn, chỉ sợ sẽ không dễ dàng.
Trương Vĩ nói.
- Vậy nếu anh không muốn đi, thì tôi đi một mình.
Tô Phỉ hừ một tiếng.
- Tô Phỉ, chuyện chúng ta đánh cược lúc nãy cô quên rồi sao, không phải cô nói chỉ cần tôi thắng, thì sau này chuyện phỏng vấn đều nghe theo tôi sao?
Trương Vĩ hỏi ngược lại.
Hiện tại người phụ trách hạng mục ở Bắc Kinh vừa tới, không thế nào ngay lập tức đàm phán với bên thành phố Bảo Thành, mặc dù Trương Vĩ gặp được đối phương, dùng Độc Tâm Thuật theo dõi thì cũng không được gì, chi bằng đợi đến lúc song phương nói chuyện, Trương Vĩ và Tô Phỉ cùng đi gặp đối phương, như vậy cũng có thế biết được kết quả cụ thế của cuộc nói chuyện.
- Anh …Anh lại không hiểu chuyện phỏng vấn.
Tô Phỉ hừ một tiếng, nghiêng đầu sang một bên.
- Tô Phỉ, cô cứ yên tâm đi, chỉ cần cô chịu nghe lời tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô sớm thu được tin tức để đưa tin.
Trương Vĩ cười nói.
- Tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng anh?
Tô Phỉ trừng mắt nhìn Trương Vĩ.
- Dựa vào chuyện tôi biết biết được thời gian người phụ trách hạng mục ở Bắc Kinh đến thành phố Bảo Thành.
Gương mặt Trương Vĩ thần bí.
- Phía trên có người của anh?
Nghe Trương Vĩ nhắc tới chuyện này, Tô Phỉ tò mò hỏi.
- Ừ.
Trương Vĩ lên tiếng, tỏ vẻ cao thâm khó lường.
- Vậy được rồi, tôi sẽ nghe lời anh một lần.
Tô Phỉ nghiêng người về phía trước, cặp mắt nhìn chằm chằm Trương Vĩ đánh giá một phen.
- Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cô hối hận đâu.
Thấy Tô Phỉ đồng ý với quyết định của mình, trên mặt Trương Vĩ lộ ra một nụ cười thỏa mãn, vỗ vỗ bả vai Tô Phỉ.
- Reng reng reng…
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, điện thoại di động của Trương Vĩ vang lên, Trương Vĩ cầm điện thoại di động của mình ra vừa thấy, hiện trên màn hình chính là điện thoại của Dương Quang.
- A lô, có chuyện.
Trương Vĩ nhấn nút trả lời.
- Đại Vĩ, tôi với Lưu Thành bị người ta đánh.
Dương Quang nói có chút tức giận.
- Chuyện gì xảy ra? Bị thương có nghiêm trọng không?
Sau khi nghe Dương Quang nói, lòng Trương Vĩ không khỏi trầm xuống, Dương Quang cùng Lưu Thành đều là người thân cận của hắn, nếu không hắn sẽ không để hai người phụ trách việc thông báo tuyển dụng, nghe tin hai người bị người khác đánh, trong lòng Trương Vĩ không khỏi có chút bận tâm.