Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Phòng Thuật (Dịch) - Chương 722: Hiệu trưởng Phùng (1)

- Anh đừng có nhiều lời, nhanh chóng thả người ra cho tôi.

Trương Vĩ thấp giọng trách cứ.

- Vị tiên sinh này, anh chắc cũng biết, có một số việc tôi không thế tự mình làm chủ được.

Tôn Minh nói có chút khó khăn.

- Hoặc là anh đem người thả ra cho tôi, hoặc là tôi tìm người đến xử lý anh.

Trương Vĩ uy hiếp.

- Vị tiên sinh này, anh đây là đang uy hiếp người thi hành công vụ sao, hai người kia đánh người qua đường, tôi bắt bọn họ cũng là việc nên làm.

Tôn Minh nói.

- Rõ ràng là năm người kia khiêu khích trước, hơn nữa năm người kia cũng đánh hai bằng hữu của tôi, anh dựa vào đâu mà còng tay hai bằng hữu của tôi, còn năm người kia lại được thả đi, lại còn không biết xấu hổ mà lên tiếng à.

Trương Vĩ cười lạnh.

- Cái này…

Tuy rằng Tôn Minh rất muốn giải thích, nhưng mà, thật sự là Dương Quang cùng Lưu Thành đang đeo còng tay, trong khi đó năm người kia lại bình an vô sự đứng một bên, mặc dù mượn cớ để qua mặt đối phương, hắn đoán chừng đối phương cũng không có khả năng tin tưởng.

- Tôi cảnh cáo anh, đừng tưởng rằng có Mã Đức làm chỗ dựa, là có thế muốn làm gì thì làm, nếu anh dám bắt người của tôi đi, tôi không chỉ khiến anh mất chức cảnh sát, mà tôi càng có thế khiến anh mất luôn người nhà đấy.

Trương Vĩ cáu kỉnh uy hiếp.

- Anh…Anh dám…

Nghe Trương Vĩ uy hiếp, Tôn Minh dùng tay chỉ Trương Vĩ, tức giận nói không ra lời, nếu không phải sợ hãi Trương Vĩ có chỗ dựa, thì sớm đã liều mạng với Trương Vĩ rồi.

- Anh nếu không tin, thì cứ mang người của tôi đi, xem tôi có dám hay không.

Trên mặt Trương Vĩ lộ ra một tia hung ác.

- Bây giờ là xã hội pháp trị, anh lại dám uy hiếp nhân viên chấp pháp, anh có tin tôi bắt anh lại không.

Tôn Minh vừa tức giận vừa nói.

- Xã hội pháp trị?

- Nếu quả thật là xã hội pháp trị, vậy tại sao anh lại dám bắt người lung tung, đổi trắng thay đen!

- Hơn nữa, tôi lại không tham dự vào việc đánh nhau, anh dựa vào đâu mà bắt tôi.

Trương Vĩ không thèm để ý.

- Dựa vào việc anh uy hiếp nhân viên cảnh sát, tôi đã có thế bắt anh rồi.

Tôn Minh ngoài mạnh trong yếu nói.

- Anh nói tôi uy hiếp anh. Anh có chứng cớ không? Hai người chúng ta nói chuyện, không ai có thế nghe được.

Trương Vĩ nói.

- Anh …

Nghe Trương Vĩ uy hiếp, Tôn Minh cũng có chút kiêng kỵ, sau một lát suy tư, liền nhẹ giọng nói.

- Tôi có thế tháo còng tay cho hai người bọn họ, nhưng bọn họ vẫn phải đến đồn làm biên bản.

- Không được, lập tức thả người ra cho tôi.

Trương Vĩ quét mắt.

- Nếu không, người nhà của anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh.

- Bây giờ tôi thả bọn họ, không phù hợp với trình tự pháp luật.

Sắc mặt Tôn Minh khó coi vô cùng, nhưng hắn khẳng định Trương Vĩ là người có chỗ dựa, nên sau khi nghe Trương Vĩ uy hiếp, cũng không dám trở mặt.

- Đó là chuyện của anh. Không liên quan đến tôi.

Trương Vĩ không chút nhún nhường.

Thấy Dương Quang cùng Lưu Thành đeo còng tay, Trương Vĩ hít sâu một hơi, nếu như tên Tôn Minh này không biết điều, Trương Vĩ cũng không ngại xử lý đối phương một phen.

Tôn Minh hiện tại cũng có chút bối rối, hắn còn chưa làm rõ thân phận của Trương Vĩ, đã bị đối phương uy hiếp sự an toàn, nhưng nhìn thấy Trương Vĩ cường thế. Lại còn lái ô tô sang trọng, hắn quả thật không dám trêu chọc Trương Vĩ.

Hơn nữa, Trương Vĩ biết quan hệ giữa hắn và Mã Đức, điều này nói rõ Trương Vĩ chắc chắn biết Mã Đức. Cũng chứng minh được thân phận Trương Vĩ không phải thấp, mà quan trọng hơn chính là Trương Vĩ uy hiếp sự an toàn của người nhà hắn, khiến trong lòng hắn quả thật có chút sợ hãi.

- Tôi cảnh cáo anh một câu, hoặc là lập tức thả người. Hoặc là mua mấy hủ tro cốt đi.

Khóe miệng Trương Vĩ gợi lên một nụ cười lạnh, uy hiếp.

- Được. Tôi đáp ứng anh, thả bọn họ.

Tôn Minh nuốt nước bọt, nghĩ đến vợ mình ở nhà, nên quyết định tốt nhất tránh vũng nước đục, đồng thời hơn nữa cũng đáp ứng Trương Vĩ thả người.

Đưa ra quyết định vào lúc này, trong lòng Tôn Minh cũng có chút bối rối, có lẽ Trương Vĩ chỉ đe dọa hắn, nhưng mà, cho dù khả năng chỉ có một phần mười, hắn cũng không dám mạo hiểm như vậy.

- Thả hai người bọn họ ra.

Tôn Minh xoa xoa mồ hôi trán, xoay người, nhìn mấy đồng nghiệp phân phó.

- Tôn ca, tại sao lại thả bọn họ, chúng ta không…

Nữ cảnh sát Hà Lỵ có chút không hiểu.

- Đừng nhiều lời, tôi bảo thả thì thả đi.

Hà Lỵ nói còn chưa dứt lời, đã bị Tôn Minh quát mắng, hắn bị Trương Vĩ uy hiếp một phen, lại không dám đi trêu chọc người ta, chỉ có thế nổi giận trong lòng.

Hà Lỵ trừng mắt nhìn Trương Vĩ, mặc dù cô không biết hai người họ nói gì, nhưng mà hai người được Tôn Minh thả ra, chắc chắn có quan hệ với Trương Vĩ, trong lòng mặc dù có chút bất mãn, nhưng vẫn phải nghe theo Tôn Minh, mở còng tay cho Lưu Thành và Dương Quang.

- Tôn sĩ quan, tại sao anh lại thả hai người bọn họ ra?

Phạm Thần xông tới hỏi.

- Đừng nhiều lời, cũng không phải lão tử còng ngươi.

Tôn Minh trừng mắt nhìn đối phương một cái, hận không thế tát cho Phạm Thần hai cái, dẫn theo bốn anh em trong công ty, vậy mà đến hai người của đối phương cũng không đánh nổi, nếu không thì cũng không thế xảy ra việc như thế này.

Sau khi Dương Quang cùng Lưu Thành được mở còng tay, liền hung hăng trợn mắt nhìn những người kia, dường như muốn nhớ kỹ dung mạo của bọn hắn, rồi sau đó chui vào ô tô, Trương Vĩ liền lái ô tô nghênh ngang rời đi.

- Tôn ca, tại sao anh lại thả bọn họ, bây giờ chúng ta nói thế nào với ông chủ Mã.

Một cảnh sát khác cũng đi lên, vấn đáp.

- Cậu yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ nói với ông chủ Mã.

Tôn Minh thở dài một cái, sau khi thả hai người kia đi, có thế sẽ đắc tội với ông chủ Mã, còn có thế gây ảnh hưởng đến tiền đồ, nhưng ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free