Phòng Thuật (Dịch) - Chương 723: Hiệu trưởng Phùng (2)
- Mẹ nó, cuối cùng là lai lịch thế nào, mà lại lợi hại như vậy!
Nhìn chiếc ô tô sang trọng rời đi, trong mắt Tôn Minh léo lên một tia không cam lòng.
..
- Đại Vĩ, cậu nói gì với tên kia vậy? Tại sao hắn lại thả chúng tôi ra.
Dương Quang ghé vào ghế ô tô, xét hỏi.
- Đúng rồi, anh nói gì vậy, tôi cũng rất tò mò.
Tuy Tô Phỉ ngồi trong xe, nhưng mà giọng Trương Vĩ rất nhỏ, cô cũng không nghe được Trương Vĩ cùng đối phương nói những gì.
- Tôi nói các người trên có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ ba tuổi, người cảnh sát kia liền mềm lòng, nên thả các người ra.
Trương Vĩ cười nói.
- Thôi đi, tôi không tin, nếu bọn họ dễ nói chuyện như vậy, còn có thế bắt người lung tung sao?
Tô Phỉ gắt một cái.
Không riêng gì Tô Phỉ không tin, Dương Quang cùng Lưu Thành cũng không thế tin, chuyện vừa rồi bọn họ tự mình trải qua, nên cũng biết mấy tên cảnh sát kia không phải người tốt lành gì, càng không thế nào dễ dàng thả người như vậy.
- Nếu mọi chuyện đã giải quyết xong. Thì cũng không nên nhắc lại nữa, chuyện này tôi sẽ xử lý.
Trương Vĩ an ủi một tiếng.
Trương Vĩ cũng không thế dùng thân phận ký giả của Tô Phỉ, bởi vì Dương Quang cùng Lưu Thành thật sự có đánh nhau, nếu như lợi dụng thân phận ký giả đi ngăn cản, hai người chắc chắn sẽ bị bắt đến đồn công an, chi bằng cứ đơn giản như vậy mà làm.
Trương Vĩ sau khi khi lái xe về đến tiểu khu, liền cho Dương Quang cùng Lưu Thành về nhà nghỉ ngơi, Tô Phỉ cũng chạy về nhà, chỉ còn hắn ngồi trong buồng lái. Lấy điện thoại di động ra, bấm gọi đi.
- A lô, Bưu ca, ở thành phố Bảo Thành anh có người quen không?
Trương Vĩ đi thẳng vào vấn đề.
- Có nha.
Bưu ca đầu trọc lên tiếng, có chút kheo khoang.
- Không riêng gì thành phố Bảo Thành. Chỉ cần là xung quanh Bắc Kinh, thì đều có thủ hạ của tôi.
- Tôi ở thành phố Bảo Thành gặp chút phiền toái, mong Bưu ca ra tay giúp.
Trương Vĩ nói.
- Không thành vấn đề, cậu nói rõ tình huống cho tôi biết, một lát tôi bảo tiểu đệ ở thành phố Bảo Thành liên lạc với cậu.
Trong một căn phòng nhỏ tại quán rượu ở thành phố Bảo Thành, Mã Đức đang ngồi ở vị trí trung tâm, còn Tôn Minh đứng cách đó không xa. Không gian trong căn phòng có chút ngột ngạt, khiến trán Tôn Minh ướt đẫm mồ hôi.
- Hừ, cậu nói xem sao lá gan cậu lại nhỏ như vậy, ngay cả thân phận của hắn cũng không biết. Chỉ vì đối phương uy hiếp cậu một câu, cậu liền thả người ta ra.
Tay phải Mã Đức vỗ bàn một cái, trách cứ.
- Mã tổng, người kia nói là người của thành phố Bảo Thành. Hơn nữa hắn còn biết ông và Mã thị trưởng, đồng thời cũng nhất quyết khẳng định là ngài bắt người. Tôi chỉ là sợ liên lụy ông.
Tôn Minh giải thích.
- Nói nhảm, ở thành phố Bảo Thành này, cho đến bây giờ lão tử cũng chưa từng sợ người nào.
Mã Đức la mắng một tiếng, trong lòng cũng có chút tò mò, chuyện hắn ra lệnh cho Tôn Minh rất bí mật, căn bản cũng là không nói với những người khác, đối phương làm sao có thế đoán một cái trúng ngay.
- Người kia có gì đặc biệt không?
- Đặc biệt?
Sau khi nghe Mã Đức hỏi, Tôn Minh không nhịn được nên hai mắt sáng lên, vội nhớ lại.
- Người kia lái một chiếc Maserati màu trắng, hơn nữa bảng số xe lại là ở Bắc Kinh.
- Mẹ nó, lái xe tốt như vậy, hơn nữa còn là bảng số của Bắc Kinh.
Mã Đức lẩm bẩm một câu, lại phân phó.
- Người này chắc chắn có quan hệ với công ty Trung Vĩ, cậu điều tra giúp tôi một chút, xem hắn có bối cảnh thế nào.
- Được, ông yên tâm, đây cũng là chuyện tôi nên làm.
Tôn Minh cúi đầu khom lưng nói, hắn cũng muốn điều tra nội tình của Trương Vĩ, xem đối phương cuối cùng là có lai lịch như thế nào.
- Tôi cảnh cáo cậu, chuyện này nếu như hỏng, thì cậu tự thu dọn đồ đạc mà cút đi.
Mã Đức đưa ngón trỏ tay phải ra, chỉ vào Tôn Minh.
- Ông yên tâm đi, chuyện này tôi nhất định sẽ làm tốt.
Tôn Minh cúi đầu chào Mã Đức một cái, sau đó thận trọng đi ra ngoài.
- Đúng là một đám phế vật, năm người lại bị hai người đánh đến trọng thương, thật khiến ta mất mặt mà.
Thấy Tôn Minh xoay người đi ra, Mã Đức không nhịn được thầm nói.
- Dám cùng lão tử tranh giành nghiệp vụ viên, tôi cũng muốn nhìn xem anh có bản lĩnh này không.
Công ty bất động sản Hồng Đức có rất nhiều nghiệp vụ viên, đều là trực tiếp tuyển dụng từ trường học, hơn nữa những nghiệp vụ viên này cũng phát triển vô cùng nhanh, so với những người ngoài xã hội thì càng có năng lực, có thế nói công ty bất động sản Hồng Đức có một lực lượng trung thành kiên định.
Công ty Trung Vĩ đến trường học tuyển dụng, giống như cướp người của công ty Hồng Đức, đương nhiên Mã Đức sẽ không thế mặc kệ, nhưng Mã Đức cũng không phải người không biết suy nghĩ, còn chưa làm rõ lai lịch của Trương Vĩ, Mã Đức sẽ không dám dùng thủ đoạn quá kịch liệt.
Sau khi Tôn Minh từ phòng VIP ra ngoài, Mã Đức liền trầm tư một lát, trên mặt nở một nụ cười, vội vàng cầm điện thoại di động lên, tìm số điện thoại liên lạc, chính là số điện thoại của “Phùng hiệu trưởng học viện Ký Cháu”.
- A lô, là Phùng hiệu trưởng à, có biết tôi là ai không?
Mã Đức bấm gọi.
- Ôi!!!, là Mã công tử sao, sao cậu lại có thời gian gọi cho tôi vậy.
Người được xưng là Phùng hiệu trưởng lên tiếng.
- Còn không phải là vì chuyện tuyển dụng sao? Lần trước làm phiền ông rồi, lần này chỉ sợ còn phải làm phiền ông nữa.
Mã Đức đi thẳng vào vấn đề, cha hắn quản lý việc giáo dục ở thành phố Bảo Thành, nên không sợ Phùng hiệu trưởng không chịu nể mặt.
- Cậu khách khí rồi, phiền toái gì chứ, không phiền toái, có chuyện gì cậu cứ nói!
¬¬¬¬