Phòng Thuật (Dịch) - Chương 727: Phỏng vấn (2)
- Tôi nói thẳng với anh nhé, anh đã nói có thế giúp tôi phỏng vấn, hiện tại lại nói ra những lời này, anh nghĩ gì trong lòng vậy hả?
- Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên, tôi đây không phải là đang giúp cô sao? Cô chỉ cần phối hợp tốt với tôi là được.
Trương Vĩ nói.
- Anh muốn tôi phối hợp với anh thế nào.
Tô Phỉ nói.
- Một lát, đứng bên cạnh tôi, đừng nói chuyện là được rồi.
- Cái gì, anh bảo tôi phiền toái à.
Nghe được lời nói của Trương Vĩ, Tô Phỉ lùi lại hai bước, trừng nhìn sau lưng Trương Vĩ, nhỏ giọng thầm thì.
Sau khi bước ra khỏi ô tô, hai người cũng chưa đi được bao xa, đã đến trước cửa phủ thị chính, ở Phủ thị chính có một khe hở, hiển nhiên là dành cho nhân viên nội bộ đi qua.
Trương Vĩ nhìn qua phòng gác cửa bên cạnh. Bên trong quả nhiên đã dổi bảo vệ, Trương Vĩ vỗ vỗ cánh tay Tô Phỉ, nói.
- Đi, chúng ta trực tiếp đi vào thôi.
- Có thế vào sao?
Tô Phỉ cau mũi, đi theo phía sau lưng Trương Vĩ, chuẩn bị đi vào phủ thị chính.
- Ài. Hai người dừng một chút, hai người muốn làm gì.
Bảo vệ phủ thị chính lên tiếng.
- Chúng tôi đi vào tìm người.
Trương Vĩ không chút sợ hãi nói.
- Các vị muốn tìm ai?
Bảo vệ cửa hỏi.
- Chúng tôi là vãn bối của phó thị trưởng Mã, đến tìm phó thị trưởng Mã nói chuyện.
Trương Vĩ nói.
- Các vị có hẹn trước không?
Bảo vệ cửa nhíu mày.
- Đương nhiên là có hẹn trước.
- Tại sao tôi lại không thấy trong ghi chép?
Bảo vệ cửa có chút không hiểu.
- Không phải là đi vào tìm người sao? Anh ở đâu ra mà lại nhiều chuyện như vậy.
- Vị tiên sinh này, không có hẹn trước là không thế đi vào, hay là ngài gọi điện thoại cho phó thị trưởng Mã cũng được.
Bảo vệ cửa nói.
- Bảo vệ phủ thị chính ở Bảo Thành. Tại sao lại nhiều chuyện như vậy, tôi đến phủ thị chính ở những thành phố khác, cũng không có tra xét nghiêm khắc như vậy.
- Chúng tôi đã bị trộm một lần, không những bị mất tiền mặt, mà còn bị mất tài liệu quan trọng.
Bảo vệ cửa giải thích.
- A, phủ thị chính mà còn bị trộm, như vậy bảo an cũng quá kém rồi.
Tô Phỉ cười nhạo nói.
- Ai nói không có trộm? Chính vì vậy nên mới phải tăng cường cảnh giác.
Thấy Tô Phỉ xinh đẹp. Bảo vệ cửa không khỏi nhiều lời.
- Hai vị, hoặc là hẹn trước, hoặc để lãnh đạo nói một tiếng, bằng không thật không thế cho các vị vào được.
- Anh rõ ràng là không tin chúng tôi, biến chúng tôi thành kẻ trộm cắp, không phải anh muốn xác minh thân phận của chúng tôi sao? Đây là danh thiếp của con trai phó thị trưởng Mã, tự anh gọi điện hỏi đi.
Trương Vĩ vừa nói, vừa ném danh thiếp cho đối phương.
Bảo vệ cửa nhận lấy danh thiếp. Thấy danh thiếp có chút quen thuộc, trên danh thiếp lại có hai chữ Mã Đức, lập tức trong lòng có chút khẩn trương, đối với công tử của Mã thị trưởng, tuy hắn chưa từng tiếp xúc qua, những cũng đã nhìn thoáng qua từ xa.
Đội trưởng đội bảo vệ của phủ thị chính, với Mã công tử quan hệ không tệ. Hơn nữa còn có danh thiếp của Mã công tử, tuy hắn không nhớ được điện thoại của đối phương, nhưng kiểu mẫu lại giống nhau như đúc.
- Trương Vĩ, anh lại cáo mượn oai hùm à. Cái này được hay không được đây, sẽ không bị vạch trần chứ.
Thấy Trương Vĩ đưa danh thiếp cho đối phương, Tô Phỉ không khỏi có chút bận tâm, bọn họ với Mã Đức không hề quen biết nhau, chỉ cần bảo vệ gọi điện thoại xác minh, nhất định sẽ bị vạch trần.
- Không sao.
Trương Vĩ an ủi một tiếng.
- Anh cuối cùng là có gọi hay không đây, không gọi thì trả danh thiếp lại cho chúng tôi.
Tô Phỉ có chút chột dạ.
- Đúng đấy, chúng tôi còn phải vào có việc. Đừng kéo dài thời gian.
Bảo vệ cửa hiện tại cũng có chút hoang mang, vừa sợ bị đối phương lừa gạt, vừa sợ đắc tội với đối phương, hắn cũng chỉ là một bảo vệ nhỏ, không dám đi quấy rầy trưởng đại nhân, chỉ có thế nắm chặt danh thiếp trong tay.
- Các vị chờ một chút, tôi gọi điện thoại hỏi một lát.
Bảo vệ cửa tâm hung ác, cắn răng một cái, cảm thấy vì lý do an toàn, vẫn là nên gọi điện thoại hỏi một câu.
- Trương Vĩ, hắn thật sự gọi điện thoại rồi, chẳng phải chúng ta sẽ bị vạch trần sao, nên làm gì bây giờ?
Tô Phỉ có chút khẩn trương.
- Không sao, cứ để hắn gọi đi.
Trương Vĩ vỗ vỗ bả vai Tô Phỉ, nhẹ giọng an ủi.
- Anh dựa vào đâu mà tự tin như vậy, chúng ta cũng không quen biết Mã Đức.
Tô Phỉ nghi ngờ nói.
Trương Vĩ khẽ hừ một tiếng, cũng không trả lời lời nói của Tô Phỉ, mà quay đầu nhìn chằm chằm bảo vệ, đối phương cũng đã bấm điện thoại, chỉ nghe bảo vệ cửa dò hỏi.
- Xin hỏi ngài có phải là Mã Đức tiên sinh không?
- Là tôi, chuyện gì?
- Xin chào, tôi là Tiểu Sở cảnh vệ ở phủ thị chính.
Bảo vệ cửa sau khi nhận điện thoại, liền giống như con gà mổ thóc, cúi đầu khom lưng nói chuyện, một lúc sau mới bỏ điện thoại xuống, nghiêng đầu lại nhìn hai người Trương Vĩ.
Thấy bảo vệ nói chuyện điện thoại xong, trong lòng Tô Phỉ không khỏi có chút bận tâm, dán vào tai Trương Vĩ nói.
- Hỏng rồi, có thế chúng ta đã bại lộ, hay là rời đi trước.
Nhưng mà, Tô Phỉ lại không ngờ đến sự việc phát sinh, chỉ thấy tên bảo vệ chạy đến trước mặt hai người, cầm danh thiếp bằng hai tay đưa tới, khách khí nói.
- Thật xin lỗi, tôi không nên hoài nghi thân phận của hai vị, làm trễ nãi thời gian quý báu của hai vị, mời hai vị vào.
- Chuyện này đừng nói cho người khác biết, anh không gánh nổi đâu.
Trương Vĩ cầm lấy danh thiếp, hừ lạnh một tiếng trách cứ, dẫn Tô Phỉ đang sững sờ, bước vào trong phủ thị chính.
- Trương Vĩ, chuyện gì xảy ra vậy? Anh và Mã Đức quen biết sao?
Tô Phỉ kinh ngạc hỏi.